Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 68: Đối tượng rẻ tiền của nguyên chủ

Muốn trả tiền cho bọn họ nhưng bị bọn họ đẩy về, Lục Hướng Noãn chỉ có thể tiếp nhận ý tốt của bọn họ, tính toán sau này có cơ hội sẽ trả lại.
Hai người còn chân thành xin lỗi cô, nói là bị người phụ nữ Vương Phượng Kiều che mờ mắt, làm hại cô chịu nhiều khổ như thế.
Chuyện này không liên quan tới bọn họ, nguyên chủ vốn im lặng không nói, chịu ấm ức còn gạt giúp Vương Phượng Kiều, nếu có sai thì chính là nguyên chủ sai.
Hơn nữa bọn họ làm được như vậy đã không dễ dàng, dù sao thời buổi này có nhà ai sống tốt, nạn đói lớn cả nước cũng mới qua được mấy năm.
Lục Hướng Noãn dỗ hai người rất lâu mới dỗ được, sau đó ôm bánh hạch đào dùng giấy dầu gói cẩn thận rời đi, trong lòng ấm áp.
Dù sao niên đại này còn rất nhiều người giản dị, tốt hơn hiện đại lạnh như băng không có tình người quá nhiều.
Nghĩ tới đây, Lục Hướng Noãn phát hiện mình không hiểu được đi tới nơi này, cũng không phải là chuyện khó chịu lắm.
Cô tìm một chỗ không có ai mở túi tiền đoạt từ chỗ Lục Quốc Khánh ra xem, phát hiện cộng hết lại cũng phải 50 tệ, còn có mấy phiếu gạo và phiếu thực phẩm phụ.
“Mang nhiều tiền như vậy trên người, không sợ ra đường bị người ta đoạt à?” Lục Hướng Noãn nghĩ tới khi mình đoạt tiền từ trong tay Lục Quốc Khánh, vẻ mặt ông ta khó coi giống y như cha mẹ chết, thì vô cùng sảng khoái.
Sợ để trong túi sẽ rơi mất, Lục Hướng Noãn trực tiếp ném tiền và phiếu vào trong không gian, còn túi tiền kia thì bị cô ghét bỏ ném đi.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ Lục Hướng Noãn đi tới cửa hàng bách hóa, sau khi tiến vào thì giống như bà ngoại Lưu đến nhà Đại Quan Viên, hoa cả mắt.
Nhưng mà đi dạo một vòng phát hiện không có thứ gì tốt, đồ bán ở đây còn không tốt bằng đồ trong không gian của cô, hơn nữa mua đều cần phiếu.
Tiền trong không gian của cô bây giờ chú định không tiêu được, nhưng mà cô biết được giá hàng ở niên đại này gần hết.
Khi cô chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy sau lưng có người gọi cô, Lục Hướng Noãn quay đầu lại nhìn, phát hiện là tên cặn bã làm kỹ nữ còn lập đền thờ.
“Có việc gì?” Lục Hướng Noãn nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.
“Gần đây em thế nào?” Vương Chí Ma nói.
“Tôi thế nào liên quan quái gì tới anh.” Người ác không nói nhiều, chị Lục tôi đối đãi với loại mặt hàng như vậy giống hệt bạn trai cũ ở hiện đại, không cần phải nói gì trực tiếp mắng là được.
Sớm biết sẽ xuyên tới niên đại này cô nên làm thịt súc sinh kia trước, bây giờ nghĩ lại Lục Hướng Noãn lập tức hối hận.
Nhưng mà không sao, nửa đời sau của tên khốn nạn kia cũng không có ngày lành.
“Sao em lại biến thành như vậy, mở miệng ngậm miệng đều là lời thô tục.” Vương Chí Ma cau mày bất mãn nói, ở trong ấn tượng của anh ta Lục Hướng Noãn là người rất ngoan.
“Sao tôi như vậy anh còn không biết sao? Thế nào, công việc ở xưởng sắt thép làm tốt không?”
“Anh thật sự không có biện pháp mới làm thế, Hướng Noãn, sau này em sẽ hiểu rõ.” Vương Chí Ma lại bày ra dáng vẻ có nỗi khổ nhưng không nói nên lời nhìn Lục Hướng Noãn, hi vọng cô có thể hiểu rõ khổ tâm của mình.
“Đừng gọi tên tôi, thu hồi dáng vẻ giả mù sa mưa này của anh đi, nhìn nhiều khiến người ta buồn nôn. Thật sự không biết sao lúc trước mắt mù, coi trọng đồ như anh.”
“Lục Hướng Noãn, cô…” Vương Chí Ma còn chưa nói xong, thì thấy Lý Bình đi về phía anh ta, chỉ trong nháy mắt sắc mặt thay đổi đi qua.
“Đã mua xong đồ chưa?” Dáng vẻ như người đàn ông săn sóc nhận lấy đồ trên tay cô ấy.
“Đã mua gần hết, đây là?” Lý Bình chỉ Lục Hướng Noãn, cô gái này trông khá xinh đẹp, giống y như bước ra từ trong tranh.
Cô ấy vừa nhìn lập tức thích.
“Bạn học cũ.”
Vương Chí Ma giấu giếm quan hệ của hai người theo bản năng, dù sao trước mắt là con gái của phó chủ nhiệm, anh ta hao tổn tâm cơ mới hẹn cô ấy ra ngoài được, nghĩ tới hai người hẹn hò với nhau đến lúc đó anh ta sẽ nhanh chóng bay lên cành cao thành phượng hoàng, không cần nhìn sắc mặt của người khác mà sống, nhìn người khác khinh thường mình.
Anh ta thật sự chịu đủ cuộc sống không bằng heo chó lúc trước, đối với Lục Hướng Noãn anh ta có hổ thẹn, nhưng chút áy náy đó chưa tới hai ngày đã bị anh ta ném ra sau đầu.
“Vậy sao?” Lục Hướng Noãn nghiền ngẫm nói.
Vương Chí Ma không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ có thể nói mơ hồ lừa gạt việc này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận