Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 371: Rốt cuộc là cô có giúp tôi hay không

“… Chị hai, chị làm sao vậy…” Chuyện này khiến Vương Tưởng Đệ sợ tới mức nhanh chóng rút tay về.
“… Đau… Đau đau…” Nước mắt không chịu khống chế chảy ra như mưa.
Vương Phán Đệ nhanh chóng kêu lên với Lục Hướng Noãn ở bên cạnh: “Thanh niên trí thức Lục, chị mau khám xem, em gái em vẫn luôn kêu đau…”
Lục Hướng Noãn không nâng mí mắt lên nói: “Trên người cô bé có rất nhiều vết thương đều là bị người ta đánh, đau là đương nhiên…”
Trên người nhiều vết xanh tím như vậy, con người không phải làm bằng sắt không đau mới lạ.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn nói xong, vẫn đứng dậy đi tới bên Vương Phán Đệ.
Vương Chiêu Đệ nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn liếc mắt nhìn cô bé một cái nói: “Chị không phải sài lang hổ báo, có thể ăn em hay là gì mà em sợ như vậy.”
“Không… Không… Không…” Vương Chiêu Đệ nhanh chóng giải thích.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn làm như không nghe thấy, cũng không đáp lại cô bé, mà kiểm tra cơ thể cho cô bé.
Sau khi kiểm tra xong, Lục Hướng Noãn bắt đầu dặn dò những việc cần chú ý: “Cô bé không sao, các em có thể đi về rồi.”
“Nhưng mà khi trở về phải chú ý một chút, đừng để miệng vết thương dính nước, nghỉ ngơi nhiều, đừng làm việc nặng, nếu có chuyện gì thì tới phòng y tế tìm chị. Nếu chị không có ở đây, thì đến nhà tìm chị.”
Thực ra còn có một câu chính là tăng cao dinh dưỡng, nhưng mà Lục Hướng Noãn không nói, bởi vì thời buổi này nói cũng vô ích.
Càng khỏi phải nói cô bé còn có cha mẹ nóng lòng muốn con trai, nếu thật lòng thương con gái, đã không ra tay như vậy.
Đây đâu phải là đánh con, rõ ràng là muốn giết con thì có.
Vương Phán Đệ nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy sắc mặt hơi thay đổi, nhưng mà rất nhanh cô ấy lấy lại tinh thần, gật đầu với Lục Hướng Noãn.
Sau đó cô ấy xách theo đống thuốc kia, rồi dẫn hai em gái đi về.
Mới ra cửa Vương Phán Đệ nghĩ tới những lời cha mẹ cô ấy nói khi vừa về nhà, hình như là có liên quan tới thanh niên trí thức Lục.
Vậy mà cha mẹ cô ấy muốn lừa thanh niên trí thức Lục.
Cô ấy luôn suy nghĩ mãi, vẫn dặn dò hai em gái đợi cô ấy một lát ở bên ngoài, mà cô ấy thì xoay người quay về phòng, nói chuyện này cho thanh niên trí thức Lục.
Thật sự không nói chuyện này, cô ấy sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt, vừa rồi thanh niên trí thức Lục người ta còn cứu em gái cô ấy.
Nhưng mà nói xong Vương Phán Đệ không yên tâm lại tiếp tục nói: “Thanh niên trí thức Lục, chị đừng nói với cha mẹ em là em nói với chị nhé.”
“Ừm, cảm ơn em.” Thực ra Lục Hướng Noãn không để vào mắt hai tên cặn bã kia, bởi vì bọn họ không thương tổn được cô.
Nhưng mà phần tâm ý này của cô ấy, Lục Hướng Noãn cũng ghi nhớ.
Quả nhiên buổi chiều khi tới giờ tan làm, Lục Hướng Noãn đang chuẩn bị thu dọn đồ về nhà ăn cơm, Vương Thiết Xuyên và vợ anh ta Hổ Nữu đi tới.
Hổ Nữu chống eo, ngang ngược giống y như thủ lĩnh của đám thổ phỉ đoạt đồ của người ta:
“Thanh niên trí thức Lục, tôi hỏi lại cô lần cuối, rốt cuộc là cô có giúp tôi hay không.”
Hoàn toàn không có thái độ cầu xin người ta giúp đỡ.
Mà Vương Thiết Xuyên thì tránh phía sau Hổ Nữu, mặc cho Hổ Nữu ở phía trước uy hiếp Lục Hướng Noãn thế nào, anh ta đều không nói một câu.
“Cút.”
Khóe miệng Lục Hướng Noãn hơi nhếch lên nụ cười mỉa nhìn hai vợ chồng bọn họ, đúng là nhàn rỗi đến trứng đau, chạy tới đây tìm cái chết.
Nếu là như vậy, vậy sao cô không thành toàn cho bọn họ.
Lúc này cuối cùng Vương Thiết Xuyên cũng nói chuyện, là bị lời nói của Lục Hướng Noãn chọc tức.
Anh ta tức tới mức nghiến chặt răng: “Cô… Thanh niên trí thức Lục, tôi đã cho cô cơ hội, cô đừng trách tôi.”
“Ồ.” Đôi tay của Lục Hướng Noãn giao nhau để trước ngực, nhìn hai vợ chồng đầu óc bị nước vào trước mặt.
Vương Thiết Xuyên thấy cô vẫn có dáng vẻ như vậy, vì thế anh ta liếc mắt ra hiệu với Hổ Nữu bên cạnh.
Hổ Nữu lập tức nằm trên đất la lối khóc lóc lăn lộn, mà Vương Thiết Xuyên thì nhanh chóng chạy đi gọi người.
“Thanh niên trí thức Lục bắt nạt người ta…”
“Thanh niên trí thức Lục đánh người…”
“Thanh niên trí thức Lục giết người, cứu mạng…”

Quả thực chính là, càng nói càng thái quá.
Mà Lục Hướng Noãn cúi đầu nhìn Hổ Nữu nằm trên đất đang tràn ngập đắc ý, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc.
Nếu cô ta đã tặng mình phần quà như vậy, nếu không đáp trả lại cô ta thật tốt, vậy không phải là hai vợ chồng bọn họ bị thiệt sao.
Lục Hướng Noãn móc ngân châm trong túi ra, khi Hổ Nữu còn chưa kịp phản ứng lại, lập tức đâm vào á huyệt của cô ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận