Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 421: Hoắc Cảnh Xuyên đi làm nhiệm vụ

“Có điều kiện này, vợ à, anh tự mình kiếm công điểm là được, em về nhà nằm đi.” Cho dù không có điều kiện, Vương Đại Cương cũng có thể vượt mọi chông gai sáng tạo điều kiện cho vợ anh ta.
Ngay cả Vương Chí Thành ở bên cạnh cũng mở miệng khuyên nhủ, dù sao hiện giờ trong đội cũng không bận lắm.
Hơn nữa Lục Hướng Noãn nghiên cứu ra thứ tốt này, hiệu suất của các đội viên cũng tăng lên mức độ lớn.
Hoắc Đại Khánh ở phía sau Vương Chí Thành cũng biết hai vợ chồng Vương Đại Cương vì có con cũng không dễ dàng gì, cho nên cũng châm chước một chút.
Hà Hoa vì đứa bé trong bụng, nghĩ một lát vẫn nghiến răng đồng ý.
Công điểm ít một chút thì ít một chút đi, cùng lắm thì đợi sang năm cô ấy sinh đứa bé xong, lại cùng chồng mình chăm chỉ làm việc.
Lan Hoa nhanh chóng đỡ Hà Hoa nôn có chút suy yếu đi trở về.
Mà Hoắc Đại Khánh thì thét to bảo bọn họ nhanh ăn no rồi đi làm việc, đừng lề mề nữa.
Kết quả quay đầu thì thấy Lục Hướng Noãn đang ăn bánh bột ngô, ông ấy tiến lên hỏi han ân cần, giọng nói nhỏ nhẹ bảo cô ăn chậm một chút.
Sợ dọa đến cô.
Mà các đội viên nhìn thấy Hoắc Đại Khánh đối đãi khác biệt đối với Lục Hướng Noãn như vậy, chỉ cảm thấy Lục Hướng Noãn nên có được.
Cuộc sống như vậy vẫn luôn từng bước trôi qua, không có chút gợn sóng.
Mà bên Hoắc Cảnh Xuyên chấp hành nhiệm vụ cũng đã tới giai đoạn mấu chốt gay cấn, chỉ cần lấy được chứng cứ phá hủy tình hữu nghị giữa hai nước tới tay, dẫn nhân viên nghiên cứu về nước.
Như vậy anh có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó anh có thể xin nghỉ với tổ chức về nhà.
Nghĩ tới nhiều ngày như vậy không gặp cô, Hoắc Cảnh Xuyên có chút không nhịn được, chỉ có thể phát tiết hết toàn bộ tình cảm tương tư vào trong công việc.
Lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn hơn, ngay cả mấy người cùng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ với anh, cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Sợ bị anh giận chó đánh mèo phát tiết lên người bọn họ, phải biết rằng anh có tiếng là Diêm Vương sống trong đội, người nào cũng không cho mặt mũi.
“Anh nói xem có phải đoàn trưởng Hoắc có đối tượng, sau đó cãi nhau với đối tượng, cho nên mới hay cáu kỉnh như vậy hay không?” Hứa Đạt Nhạc ăn lương khô hơi cứng kia, không nhịn được lẩm bẩm với Vương Hồng Binh bên cạnh.
Vương Hồng Binh là fans cuồng nhiệt số một của Hoắc Cảnh Xuyên, không hề nghĩ ngợi mở miệng phản bác:
“Đây là chuyện không có khả năng, người như đoàn trưởng Hoắc, sao có thể bị một chút chuyện nhỏ như vậy ràng buộc.
Hứa Đạt Nhạc, anh không biết thì đừng đoán mò, nếu không lát nữa đội trưởng Hoắc biết anh nói linh tinh chuyện của anh ấy sau lưng, sau này anh chỉ có thể ăn khổ.”
Hơn nữa phụ nữ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm của đoàn trưởng Hoắc.
“Sao có khả năng đó được, anh không nói, tôi không nói, trời biết đất biết còn có ai biết được chuyện này.” Hứa Đạt Nhạc cảm thấy anh ta nhát gan muốn chết.
Không giống anh ta chút nào, là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.
“Vậy sao?” Hoắc Cảnh Xuyên dựa vào thân cây, trong giọng nói lười nhác lộ ra chút lạnh lẽo.
“Đương nhiên…” Hứa Đạt Nhạc cảm thấy có chút không thích hợp, nhìn Vương Hồng Binh không nói chuyện trước mặt anh ta, quay đầu nhìn về phía sau theo bản năng.
Kết quả khi anh ta thấy rõ người phía sau anh ta, anh ta sợ tới mức ném lương khô trên tay xuống đất, trực tiếp nhảy vào trong lòng Vương Hồng Binh.
Đôi tay ôm chặt eo Vương Hồng Binh, cả người run lẩy bẩy.
Hoàn toàn quên vừa rồi mình còn trào phúng trong lòng Vương Hồng Binh nhát gan.
Vương Hồng Binh lập tức vẻ mặt âm u nhìn Hứa Đạt Nhạc ôm eo anh ta, nghĩ tới thần tượng của mình còn ở ngay trước mặt, lập tức kéo Hứa Đạt Nhạc từ trên người mình xuống.
Vương Hồng Binh cố gắng kìm nén cảm xúc kích động của mình, hơi bình thản chào hỏi với Hoắc Cảnh Xuyên:
“Đoàn trưởng Hoắc.”
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu, ngay sau đó nhìn chằm chằm Hứa Đạt Nhạc muốn tìm khe đất cho mình chui vào.
Mà Vương Hồng Binh thấy Hoắc Cảnh Xuyên nói chuyện với anh ta, tuy chỉ là một chữ, nhưng anh ta đã kích động tới mức mặt đỏ bừng.
Thậm chí ở chỗ Hoắc Cảnh Xuyên không nhìn thấy, còn giơ ngón tay cái với mình.
Trái lại bên Hứa Đạt Nhạc không thoải mái như vậy.
Bởi vì Hoắc Cảnh Xuyên cười mà như không cười, khiến toàn thân Hứa Đạt Nhạc chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng mà vẫn luôn trốn tránh không phải là biện pháp, cho nên Hứa Đạt Nhạc gượng cười nói:
“Đoàn trưởng Hoắc, anh tới đây… Lúc nào thế…”
Chẳng qua giọng nói nói chuyện còn khó nghe hơn khóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận