Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 156: Là cô ta nên bị đánh

“Đại đội trưởng? Có chuyện gì sao?”
“Thanh niên trí thức Lục đâu, chú tìm thanh niên trí thức Lục có việc, cháu bảo cô ấy ra đây.”
“Dạ.” Đàm Phượng Kiều nhìn Dương Thiên Chân đôi mắt đỏ bừng, vừa nhìn là biết mới khóc xong sau lưng Hoắc Đại Khánh, trong lòng thấp thỏm, nhanh chóng dùng tạp dề lau tay đi vào gọi Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nghe cô ấy nói như vậy thì ngồi dậy, cũng không sợ đi giày vào ra ngoài.
Những người khác trong phòng cũng không nghỉ ngơi nữa, đều đi theo ra ngoài.
“Đại đội trưởng, chú tìm cháu ư?” Lục Hướng Noãn nhìn thấy Dương Thiên Chân sau lưng Hoắc Đại Khánh, cười mỉa một tiếng, xem ra vừa rồi đánh còn nhẹ.
“Thanh niên trí thức Lục, là cháu bẻ trật cánh tay của thanh niên trí thức Dương sao?”
Vương Hiểu Linh mới đi ra nghe thấy tin tức kinh thiên như vậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Hướng Noãn.
Không hổ là Lục Hướng Noãn, người ác không nói nhiều.
Nhưng mà đối đãi với loại người như Dương Thiên Chân, đúng là nên đơn giản thô bạo chút.
Đàm Phượng Kiều và Vương Ngọc Hương theo sau cũng khiếp sợ đến mức đồng tử co chặt, run lẩy bẩy theo bản năng.
“Đúng vậy, cháu bẻ.” Lục Hướng Noãn thành thật nói, cô im lặng một lát nhìn chằm chằm Dương Thiên Chân trốn sau lưng Hoắc Đại Khánh, cử động cổ tay: “Lần này ra tay nhẹ, lần sau sẽ mạnh chút.”
Mọi người bị những lời này của Lục Hướng Noãn làm cho kinh sợ không nói nên lời, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng yên tĩnh hơn mấy phần.
Đánh người còn kiêu ngạo như thế ư?
Lúc này chỉ có Dương Thiên Chân nhảy ra kêu gào: “Đại đội trưởng, ông xem cô ta còn tự mình thừa nhận, chính là cô ta bẻ trật.”
Hoắc Đại Khánh mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó nhìn Lục Hướng Noãn nói:
“Thanh niên trí thức Lục, vì sao cháu lại bẻ trật cánh tay của Dương Thiên Chân?”
“Bởi vì cô ta đáng bị vậy.”
Mọi người lại bị lời nói của cô làm cho kinh hãi lần nữa.
“Cô mới đáng bị như vậy, cô chính là ỷ lớn hiếp nhỏ, cô không nói lý, cô là người đàn bà đanh đá, cô khốn nạn, khốn nạn…”
Có lẽ là có đại đội trưởng chống lưng, Dương Thiên Chân trực tiếp thả bay bản thân, nói ra hết mấy từ ác độc mà cô ta có thể nghĩ được, tất cả đều dùng lên người Lục Hướng Noãn.
“Vậy sao?” Lục Hướng Noãn nhìn Dương Thiên Chân giống y như đang nhìn người chết, dựa vào linh hoạt của cơ thể, nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng trực tiếp tiến lên đạp một cái.
Dương Thiên Chân ngã xuống đất, răng cửa bị đá rụng một cái, nhìn răng cửa rơi xuống đất Dương Thiên Chân gào khóc.
Âm thanh to tới mức mọi người nhanh chóng che lỗ tai lại, mà Vương Ngọc Hương nhanh chóng đi qua an ủi Dương Thiên Chân.
“Thanh niên trí thức Lục, sao cháu có thể đánh người trước mặt chú như vậy.” Hoắc Đại Khánh trực tiếp ngây ngốc, cô là người đầu tiên dám đánh người trước mặt ông ấy.
“Cháu đã nói cô ta đáng bị ăn đánh.” Xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, Lục Hướng Noãn lựa chọn che giấu mũi nhọn, sống an ổn qua 10 năm, nhưng không có nghĩa con mèo con bò nào cũng có thể ị lên đầu cô.
Cô không e ngại bất cứ người nào, ai làm cô không vui, cô sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.
Sống lại một đời, vì sao cô phải để mình chịu ấm ức!
Nhường nhịn khắp nơi thì có thể khiến mình sống tốt hơn chút sao?
Không phải, như vậy chỉ khiến người khác bắt nạt bạn càng thêm trầm trọng hơn.
Loại người như Dương Thiên Chân không thể nói là ngốc, có thể nói thẳng thành ngu ngốc, loại này ở hiện đại không thấy được mấy người.
“Ô ô ô ô…” Dương Thiên Chân không nghe được Lục Hướng Noãn đang nói gì, chỉ khóc lóc vì hàm răng của mình, miệng lọt gió, tay đầy máu.
Thật sự là chưa từng chịu ấm ức như vậy.
Mà Hoắc Đại Khánh trực tiếp bị hai người làm cho đau đầu, nắm tóc vốn không còn mấy sợi của ông ấy, lúc này nắm cũng đã khó khăn.
Đám thanh niên trí thức này đúng là khiến người ta đau cả đầu.
“Đại đội trưởng, đừng nắm tóc, lại nắm sẽ không còn.” Làm bác sĩ, tuy là bác sĩ khoa phụ sản, nhưng mà cô thật sự không nhìn nổi, tốt bụng nhắc nhở một chút.
Cứ tiếp tục như thế, cách bị hói đầu không xa.
Cô nhớ bị hói đầu sẽ di truyền, nghĩ tới đứa con trai trung thực của ông ấy gặp lần trước, thì bi ai trước thay anh ta.
Hoắc Đại Khánh nghe thấy thế tay cứng đờ giữa không trung, không biết nên nắm hay không nên nắm, cũng may Vương Ngọc Hương mở miệng cắt ngang bầu không khí xấu hổ.
“Thanh niên trí thức Lục, cô ra tay quá độc ác.” Vương Ngọc Hương nhanh chóng nhặt cái răng bị rơi ra của Dương Thiên Chân, nhìn xem có thể nghĩ cách gắn lại hay không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận