Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 131: Vương Hiểu Linh, tôi chán ghét cô

“Vương Hiểu Linh, tôi chán ghét cô.” Thấy cô ấy thật sự không giúp mình, Dương Thiên Chân nói câu tàn nhẫn với cô ấy.
“Có rất nhiều người chán ghét tôi, cô xếp hàng phía sau đi.” Vương Hiểu Linh mới vén rèm lên định đi ra ngoài, thì thấy Lục Hướng Noãn cầm khăn lông ướt trở về.
Cô ấy nhanh chóng đứng sang một bên, nhường đường cho Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn vắt khô khăn lông xong, sau đó bắt đầu lên giường đất lau chỗ mình ngủ.
Mà Vương Hiểu Linh đứng ở phía sau Lục Hướng Noãn nhìn thấy cô cầm khăn lông lau giường đất, trái tim thực sự như rỉ máu.
Nếu không phải sợ sau này mình không kiếm được bánh bột ngô từ chỗ cô, cô ấy đã tiến lên đoạt lấy khăn lông kia.
Sao giường nát này có thể lấy khăn lông ra lau, đó là khăn lông đấy.
Lục Hướng Noãn lau giường đất mấy lần, mới lau đến mức độ khiến cô hài lòng.
Sau khi cô xuống giường đất, thì thấy Vương Hiểu Linh vẻ mặt rối rắm bên cạnh.
“Lục Hướng Noãn…”
“Cô muốn dùng sao?” Lục Hướng Noãn chỉ khăn lông trên tay.
“Không cần không cần.” Vương Hiểu Linh nhanh chóng lắc đầu, lãng phí đồ tốt như vậy, cô ấy sợ trời phạt.
“Dùng xong giặt đi cho tôi là được, phơi ở bên ngoài, sau này tôi còn muốn dùng nó lau chân.”
Cô nhớ hình như thứ này là khăn lau mặt của Vương Phượng Kiều, nhưng mà hiện giờ không tiện lấy khăn lông mới ra, tạm thời dùng nó làm khăn lau chân cũng không tệ.
“… Được… Cảm ơn… Cô.” Nếu cô nói như vậy, Vương Hiểu Linh nhận lấy, sau đó nhanh chóng lau sạch chỗ ngủ của mình.
Mà Dương Thiên Chân nhìn hai bọn họ coi mình như không khí, không để ý tới cô ta, thì tức tới mức dậm chân đi ra ngoài.
Vương Hiểu Linh lau xong còn không quên lấy khăn rách trong túi quần áo của mình ra trải lên.
“Cô chỉ có ít đồ như vậy ư?” Lục Hướng Noãn cau mày nói, cô biết Vương Hiểu Linh ít đồ, nhưng không nghĩ tới sẽ ít đến mức độ này.
“Mấy thứ này đủ rồi, cuộc sống luôn do bản thân tạo ra.” Khi Vương Hiểu Linh nói những lời này, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Cô ấy tin tưởng, cuộc sống của cô ấy sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn, cô ấy phải dùng đôi tay đi sáng tạo tài phú.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy cô ấy như vậy, cũng không nói gì nữa bảo cô ấy đi ra ngoài giặt khăn lông.
Khi cô ấy rời đi, cô lại lấy chăn rách của nguyên chủ lúc trước trong không gian ra.
Tuy chiếc chăn này rách tung tóe, nhưng tốt hơn chiếc chăn trên giường của cô ấy nhiều, cô còn không quên lấy bộ đồ cũ lúc trước nguyên chủ mặc ra.
Ngay khi Lục Hướng Noãn trầm tư nhìn mấy thứ này, Vương Hiểu Linh tiến vào.
“Tôi đã giặt khăn lông đang phơi ở bên ngoài.”
“Ừm.”
Vương Hiểu Linh thấy cô không nói lời nào, thì tính toán cởi áo ngắn trên người cô ấy ra giặt, đợi ngày mai khi đi làm vừa vặn thay, thuận tiện cởi quần áo bên trong ra giặt.
Cô ấy mặc tổng cộng hai bộ quần áo, không còn nhiều hơn.
“Khi đăng ký làm thanh niên trí thức phát 50 tệ còn có phiếu, số tiền đó đâu rồi?”
Lục Hướng Noãn đột nhiên hỏi một câu khiến Vương Hiểu Linh bị dọa sợ, nhưng mà cô ấy nhanh chóng khôi phục lại, cúi đầu thản nhiên nói:
“Bị hai vợ chồng kia đoạt mất.”
Ngay cả câu cha mẹ, bây giờ Vương Hiểu Linh đều lười nói ra.
Không phải tất cả cha mẹ đều yêu con, cô ấy là sản vật của đôi vợ chồng trọng nam khinh nữ, sinh ra là vì trả giá mọi thứ cho con trai của bọn họ.
Thậm chí không tiếc hi sinh cuộc sống hôn nhân nửa đời sau của cô ấy, ngay từ lúc bắt đầu cô ấy nên hiểu rõ, đáng tiếc tỉnh ngộ quá muộn, nếu không đã có thể cướp được tiền và phiếu từ tay bọn họ.
“Vậy cô đăng ký xuống nông thôn làm gì.”
“Bọn họ vì 500 tệ tiền lễ hỏi muốn gả tôi cho một tên ngốc, tôi không muốn.” Vương Hiểu Linh không biết vì sao, lại nói vết sẹo của mình ra cho Lục Hướng Noãn nghe.
Vốn tưởng rằng sẽ thấy được cười nhạo trên mặt cô giống như Dương Thiên Chân, kết quả không có, ma xui quỷ khiến nói:
“Vậy còn cô? Vì sao lại xuống nông thôn?”
Lục Hướng Noãn nhìn cô ấy một cái, nhanh chóng rời mắt nói: “Hưởng ứng kêu gọi của quốc gia, tiếp nhận giáo dục bần nông và trung nông.”
Vương Hiểu Linh nghe cô nói những lời này, chỉ cảm thấy trên đầu có một đám quạ đen bay loạn cạc cạc, nhưng mà tay nhanh hơn não, giơ ngón cái với Lục Hướng Noãn:
“Giác ngộ thật cao.”
Nhưng ánh mắt cô ấy như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ, không ngoan ngoãn ở yên trong thành phố, chạy đến Đại Đông Bắc chịu khổ chịu tội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận