Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 934: Canh

Mãi đến khi địa hoàng hấp thành màu đen thì lấy nó ra, dùng chất lỏng hấp ra tưới lên địa hoàng đã hấp chín, sau đó phơi dưới ánh mặt trời tám phần khô, lại tiếp tục lặp lại bước vừa rồi.
Cứ lặp đi lặp lại như thế chín lần.
Hiện giờ bên ngoài thời tiết tốt, chỉ một lát sau đã phơi xong, nhưng mà trước khi tới giờ nấu cơm tối, Lục Hướng Noãn chỉ mới hấp được 2 lần.
Chủ yếu vẫn là các bước quá rườm rà.
Nghĩ tới lát nữa còn phải làm canh rắn, Lục Hướng Noãn đặt địa hoàng bào chế sang một bên, chuyên tâm nấu canh rắn.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô làm canh rắn, cho nên phải lục tìm cách làm ở trong không gian.
Bên này canh rắn mới làm xong, bên kia Hoắc Cảnh Xuyên huấn luyện xong nói chuyện với Vương Chí Cường một lát đã đến cửa nhà.
Vương Chí Cường ngửi thấy mùi thơm trong không khí, thèm đến nước miếng chảy ra, tay nghề nấu ăn của em Hướng Noãn càng ngày càng tốt.
Vương Chí Cường mới há miệng định khen Hoắc Cảnh Xuyên cưới được vợ tốt, nhưng nghĩ tới cảnh Lục Hướng Noãn tay không bắt rắn máu chảy đầm đìa, chỉ trong nháy mắt nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Vợ lão Hoắc còn đáng sợ hơn vợ anh ta, Vương Chí Cường nghĩ tới khổ sở mà anh ta phải chịu khi ở nhà, lại chảy nước mắt đồng tình với Hoắc Cảnh Xuyên trong lòng.
Vương Chí Cường giơ tay vỗ lưng Hoắc Cảnh Xuyên, dáng vẻ muốn nói lại thôi nhìn anh.
“Có bệnh.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì đẩy tay đặt trên lưng mình ra, ngay sau đó không quay đầu lại đẩy cửa đi vào.
Vương Chí Cường lắc đầu, trong lòng lại chảy nước mắt đồng tình với Hoắc Cảnh Xuyên một lát, rồi rời đi.
Đều là người lưu lạc thiên nhai mà.
Sau khi về nhà Hoắc Cảnh Xuyên sợ mùi mồ hôi trên người hun vợ, dù sao huấn luyện cả ngày chảy đầy mồ hôi, cho nên anh đứng bên giếng xối lên người mình hai xô nước mới từ bỏ.
Cảm giác khô nóng trên người cũng tiêu tan không ít.
Lục Hướng Noãn nghe thấy động tĩnh trong sân thì đoán được Hoắc Cảnh Xuyên đã trở về.
Nhưng khi thấy rõ anh đang làm gì, vẻ mặt Lục Hướng Noãn không tán thành:
“Hoắc Cảnh Xuyên, dùng nước lạnh tắm rửa không tốt cho cơ thể, lần sau không được làm như thế.”
Hiện giờ không yêu quý cơ thể, đợi sau này già rồi thì anh chịu đủ.
Hoắc Cảnh Xuyên bị vợ bắt tại trận gật đầu lấy lòng: “Vợ à, yên tâm đi, lần sau sẽ không.”
Lúc này Lục Hướng Noãn mới hài lòng bảo anh về phòng thay quần áo, sau đó cô xoay người vào phòng bếp, chia canh rắn thành ba phần.
Một phần giữ lại cho Hoắc Cảnh Xuyên uống, hai phần khác là tặng cho nhà chị dâu Hồ và chị dâu Trình.
Thứ như canh rắn cô làm thì được, nhưng ăn thì không.
Sau khi về phòng Hoắc Cảnh Xuyên thay chiếc áo ngắn tay Lục Hướng Noãn làm cho anh lần trước.
Mỗi lần mặc nó Hoắc Cảnh Xuyên đều thật cẩn thận, coi như bảo bối, ngoại trừ Lục Hướng Noãn ra, người khác không chạm vào được.
Cho nên áo ngắn tay đã mặc nhiều lần, đến bây giờ vẫn còn như mới.
Lục Hướng Noãn thấy Hoắc Cảnh Xuyên đi tới, thì bảo anh đưa canh rắn đến nhà chị dâu Trình.
Còn nhà chị dâu Hồ, cô đưa qua, cách gần hơn, cô lười đi xa.
Hoắc Cảnh Xuyên lập tức đồng ý, chẳng qua nhân cơ hội lén hôn cô một cái, sau đó bưng bát canh rắn lên cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Đợi Lục Hướng Noãn kịp phản ứng Hoắc Cảnh Xuyên đã đi không thấy bóng dáng.
Lục Hướng Noãn vuốt chỗ bị hôn, nóng muốn chết, ngay sau đó kìm nén xúc động trong lòng bưng canh rắn rời đi.
Thơm, thực sự quá thơm, thơm đến mức ruột gan bọn họ đều cồn cào.
Những chỗ Hoắc Cảnh Xuyên đi qua, mọi người nghiêng đầu ngửi mùi thơm, giống như làm như vậy có thể ăn vào bụng mình.
Có người định mở miệng hỏi Hoắc Cảnh Xuyên trong tay là gì, nhưng khi thấy gương mặt không chút biểu cảm lạnh như khối băng của anh, thì nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Mọi người thấy anh đi đến nhà Vương Chí Cường, nghĩ lát nữa sẽ hỏi anh ta cũng được.
Thực ra có đôi khi mặt như khối băng khá tốt, ít nhất ở một mức độ nào đó mà nói, đã ngăn được không ít phiền phức không cần thiết cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Trình Hiểu Yến đang ngồi trước bàn cơm dỗ mấy đứa bé ăn cơm nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, cũng không ngẩng đầu lên sai Vương Chí Cường ra mở cửa.
“Lão Hoắc? Sao lại là anh, đứng ở cửa làm gì, mau vào ngồi đi.”
Vương Chí Cường thấy rõ người tới xong, lập tức trợn to mắt, vội vàng nhai nuốt bánh bột ngô trong miệng.
Bánh bột ngô là bột ngô trộn lẫn bột mì cao lương, có chút khô, ngay sau đó trên mặt Vương Chí Cường lộ ra biểu cảm thống khổ.
Trình Hiểu Yến nghe thấy là Hoắc Cảnh Xuyên tới, nhanh chóng bế đứa bé lên đi tới cửa, bảo Hoắc Cảnh Xuyên vào nhà ăn gì đó lại đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận