Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 1025: Đại kết cục 7

Không chỉ như vậy, đám Vương Chí Văn còn lén lút nỗ lực học tập, chưa bao giờ từ bỏ khát vọng đối với tri thức.
Bởi vì bọn họ đang đợi ngày khôi phục thi đại học tới, bọn họ tin tưởng ngày mà Lục Hướng Noãn nói sẽ nhanh chóng tới.
Mà Lý Bình vì quan hệ trong nhà đã sớm được về Bắc Kinh, hiện giờ đang làm công nhân ở xưởng dệt.
Cô ấy là người liên lạc với Lục Hướng Noãn thường xuyên nhất, chủ yếu là cách cô gần, thường ngồi xe đến đại viện người nhà thăm Lục Hướng Noãn, mà những người khác đều ở Đông Bắc cách Lục Hướng Noãn xa vạn dặm.
Chẳng qua khi trở lại Bắc Kinh Lý Bình vẫn chưa kết hôn, cô ấy đang đợi ngày Vương Chí Văn trở về thành phố.
Hiện giờ hai bọn họ đã là đối tượng ba năm, đều gặp hai bên phụ huynh.
Tuy Lục Hướng Noãn bận việc nghiên cứu khoa học, nhưng chưa từng xem nhẹ việc giáo dục đứa bé, đứa bé mới mười tuổi đã biểu hiện ra tràn ngập hứng thú đối với nghiên cứu khoa học.
Cho dù cậu bé cố gắng che giấu, nhưng mà Lục Hướng Noãn vẫn có thể nhìn ra được từ những việc nhỏ nhặt, cô vẫn luôn không rõ cậu bé làm vậy là có mục đích gì.
Quan trọng nhất là Lục Hướng Noãn luôn có thể thấy được bóng dáng cố nhân từ người cậu bé, mức độ bắt bẻ đối với đồ ăn, giọng điệu nói chuyện, cùng với thói ở sạch đến mức đi vệ sinh cũng phải tắm rửa.
Chuyện này khiến Lục Hướng Noãn thường xuyên khiến Lục Hướng Noãn hoài nghi cậu bé là cố nhân của mình, nhưng mà cô không dám chắc chắn.
Khi Lục Hướng Noãn hoài nghi cậu bé, cậu bé cũng đang hoài nghi mẹ mình.
Bởi vì hướng đi của lịch sử là cố định, không có khả năng xảy ra thay đổi, trừ phi có người từ thế giới tương lai đi ngang qua đây, sau đó xoay chuyển nó, nếu không sẽ không xuất hiện kỹ thuật y học dẫn đầu thế giới trăm năm sau xuất hiện ở đây.
Cậu bé còn có thể mang theo ký ức kiếp trước đầu thai, đương nhiên là những người khác cũng thể.
Chẳng qua khiến cậu bé không dám chắc chắn là rốt cuộc cô là ai, tên giống y hệt con nhóc chết tiệt kia, nhưng mà diện mạo của hai người khác hoàn toàn, tính cách thì giống hệt con nhóc chết tiệt kia.
Hai mẹ con đều đang thử thăm dò lẫn nhau, nhưng người nào cũng không chịu đi trước một bước, bởi vì bọn họ đã nghĩ đối phương là người mình muốn tìm, nhưng mà cũng không dám chắc.
Hai bên càng hy vọng đối phương có thể sống thật tốt trong thế giới tương lai, bởi vì điều kiện năm 70 quá khổ.
Hoắc Cảnh Xuyên ăn cơm tối xong, rửa sạch bát thì kéo Hoắc Hoài An đến sân huấn luyện chạy bộ, đây là chuyện mỗi ngày Hoắc Cảnh Xuyên tất làm.
Hiện giờ Hoắc Cảnh Xuyên đã lên tới vị trí sư trưởng, có lẽ là Lục Hướng Noãn sinh con mang tới cho anh ký ức quá thống khổ, anh không muốn để Lục Hướng Noãn trải qua thêm lần nữa.
Cho nên ba năm trước, anh gạt Lục Hướng Noãn đi làm phẫu thuật buộc garô.
Hai vợ chồng bọn họ có một đứa bé là Hoài An đủ rồi.
Lục Hướng Noãn biết Hoắc Cảnh Xuyên làm phẫu thuật buộc garô xong, không nói câu nào, nhưng mà cả tuần nấu canh xương sườn cho anh, bên trong canh còn thêm một giọt nước linh tuyền không pha loãng.
Nhưng mà Hoắc Hoài An có phản ứng khá lớn, dù sao loại chuyện đàn ông buộc garô, cậu bé không làm được.
Không chỉ cậu bé, ở hiện đại cũng ít có đàn ông có thể vì vợ làm đến mức độ này.
Chỉ trong nháy mắt, cha cậu bé Hoắc Cảnh Xuyên thành người cậu bé sùng bái nhất.
Hoắc Hoài An vừa chạy vừa hỏi: “Cha, sao cha theo đuổi được mẹ tới tay vậy?”
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua đứa con trai giống mình y đúc, nhưng trong xương cốt lại chảy xuôi dòng máu của anh và Lục Hướng Noãn nói:
“Nhất kiến chung tình, lì lợm la liếm.”
Cũng may cưới được cô về, nếu không anh sẽ độc thân cả đời.
Anh hy vọng kiếp sau là cô, kiếp sau sau nữa vẫn là cô.
“Còn có thể như vậy ư?” Hoắc Hoài An nhìn gương mặt bài Poker của cha cậu bé, có chút không dám tưởng tượng hình ảnh đó.
Chủ yếu là cha cậu bé nhìn không giống loại người đó.
Khóe miệng Hoắc Cảnh Xuyên nhếch lên nụ cười dịu dàng:
“Nếu không thì sao, đời này chuyện khiến cha có cảm giác thành tựu nhất chính là cưới mẹ con về nhà, sau đó sinh ra con. Tên nhóc thối, cha nói với con, con không thể chọc mẹ con tức giận, nếu không cha không tha cho con.”
Hoắc Hoài An dùng tay ngoáy lỗ tai, dáng vẻ không kiên nhẫn nói: “Con biết rồi, con đã nghe những lời này nhiều đến mức lỗ tai sắp mọc kén.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận