Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 411: Nói giỡn

Thanh danh quan trọng hơn mạng nhỏ, thực ra cô không thèm để ý thanh danh chút nào, sống không mang đến, chết không mang đi, lại không thể ăn không thể uống, cần nó có tác dụng gì.
Chẳng qua Lục Hướng Noãn không muốn cột vào với Hoắc Cảnh Xuyên.
Nói đến Hoắc Cảnh Xuyên, Lục Hướng Noãn đột nhiên nhớ tới trong khoảng thời gian này thường xuyên nằm mơ thấy anh, đúng là khiến người ta phiền lòng mà.
Đã sắp phiền chết cô.
Lúc này đại đội trưởng đã đứng ra đánh trả ông ta, mình thân là đương sự càng phải đứng ra bảo vệ thanh danh của mình.
Mọi người không nghĩ tới Lục Hướng Noãn nhìn có vẻ yếu đuối, ai ngờ lại là người nhanh mồm dẻo miệng như thế, đều hơi giật mình một chút.
Mà lúc này Vương Kiện Lâm giống như bị người ta chọc trúng tâm sự, gương mặt trướng đến đỏ bừng, tức muốn hộc máu nói:
“Con nhóc này, có cha sinh không có cha dưỡng, ngay cả mở miệng nói… Cũng không biết ăn nói như vậy… Tôi phải đi tố cáo cô…”
Nói chuyện còn nói lắp bắp, nhưng thật ra khiến người ta có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
Mọi người ở đây đều là người thông minh, người nào cũng không ngốc, mọi người đều nhìn Vương Kiện Lâm với ánh mắt phức tạp, nghĩ thầm không phải là thanh niên trí thức kia nói đúng đấy chứ.
Lão Vương này đã nhiều tuổi, còn không biết xấu hổ làm loạn với người khác, quả thực là muốn mạng mà.
Lục Hướng Noãn tức giận nói:
“Nói chuyện lắp bắp, sau lưng chắc chắn lén lút với người ta, làm chuyện xấu gì đó không muốn người ta biết, nếu không đã không chột dạ như vậy.”
Cô vốn bịa chuyện mà thôi, kết quả dựa theo tình hình hiện giờ, chẳng lẽ cô là nhà tiên tri, một câu chọc thủng sao?
Vương Kiện Lâm thực sự muốn tiến lên, xé nát miệng của cô.
Ông ta lén làm loạn với người ta, nhưng mà ông tình tôi nguyện, ông ta không lấy dao kề cổ thanh niên trí thức kia ngủ với ông ta.
Là thanh niên trí thức nữ kia không chịu được khổ, buổi tối chạy tới không mặc quần áo không biết xấu hổ quyến rũ ông ta.
Ông ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Việc này trời biết đất biết, ông ta biết cô ta biết, không có người thứ ba biết chuyện, sao con nhóc chết tiệt này biết rõ như thế.
Chuyện này khiến trong lòng Vương Kiện Lâm cảm thấy khả nghi.
Nhưng mà không thể hỏi rõ trước mặt mọi người, nếu không chuyện cô nhóc chết tiệt kia nói sẽ thành thật.
Một khi thành thật, vậy thì ông ta sẽ xong đời, chỉ cần Mẫu Dạ Xoa trong nhà biết sẽ cầm dao băm ông ta.
Cho nên ông ta chỉ có thể nhanh chóng lược qua đề tài này, nếu không lát nữa bị định tội này, vậy thì ông ta xong luôn.
Cho nên Vương Kiện Lâm cố ý làm ra dáng vẻ vô cùng ấm ức, nhưng ngoài miệng vẫn khoan hồng độ lượng nói:
“Cô nhóc cô vẫn còn ít tuổi, tôi không chấp nhặt với cô.”
Lục Hướng Noãn biết ông ta nhát gan, cho nên trực tiếp cho ông ta hai chữ: “Ha ha.”
Vương Kiện Lâm kia bị Lục Hướng Noãn nhìn, cúi đầu tránh né tầm mắt của cô theo bản năng.
Nhưng mà trải qua chuyện ngày hôm nay, Vương Kiện Lâm đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng các đại đội trưởng ở đại đội khác, mấy đại đội trưởng lúc trước có quan hệ tốt với ông ta đều vẻ mặt không đổi cách ông ta xa chút.
Chuyện này khiến Vương Kiện Lâm càng mắng chết Lục Hướng Noãn trong lòng, chẳng qua đáng tiếc Lục Hướng Noãn không phải con giun trong bụng ông ta, không biết ông ta suy nghĩ gì.
Nếu không Lục Hướng Noãn biết ông ta dám mắng mình sau lưng, chắc chắn sẽ tới cửa mắng chết ông ta, khiến ông ta không dám về nhà.
Đều có một cái miệng, dù sao người nào cũng biết nói, chỉ xem người nào nói giỏi hơn mà thôi.
Hôm nay là ngày lành, cho nên Hoắc Đại Khánh cũng không muốn so đo nhiều với ông ta làm gì, coi như đen đủi, dù sao nên mắng cũng đã mắng rồi.
Cho nên vội vàng mở miệng bảo Lục Hướng Noãn đừng nói nữa.
Mà Vương Kiện Lâm thì âm thầm thở phào một hơi.
Trùng hợp lúc này Lý Kiến Bình dẫn theo cấp dưới, mỗi người ôm một cái máy tách hạt đi tới.
Bảo mọi người đặt nó xuống đất xong, thì bảo mấy người trở về làm việc đi.
Mà khi ông ấy ngẩng đầu nhìn thấy Lục Hướng Noãn, đang định mở miệng chào hỏi, kết quả phát hiện bầu không khí không đúng lắm.
Thanh niên trí thức kia thở hổn hển, miệng bĩu cao lên.
Ngay cả Hoắc Đại Khánh phía sau cô cũng thế, gương mặt âm trầm.
Lý Kiến Bình nói: “Thanh niên trí thức Lục, làm sao vậy? Ai chọc cháu sao? Cứ nói với chú, chú làm chủ cho cháu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận