Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 201: Hoắc Đại Khánh té ngã

Lục Hướng Noãn thường xuyên coi mình là người trời sinh không có duyên cha mẹ, khi còn nhỏ oán trách có phải mình có điểm nào làm không tốt, làm hại cha mẹ không thích cô hay không?
Chẳng qua đợi trưởng thành mới biết được, không phải tất cả mọi người đều xứng làm cha mẹ, có một số người chỉ có thể làm súc sinh.
Cô từng hoài nghi không chỉ một lần có phải mình được bọn họ nhặt từ đống rác về hay không, dù sao có cha mẹ nào đối xử với con gái ruột mình tàn nhẫn tới mức dùng gậy đánh gần chết mới thôi.
Cho nên khi cô thành niên, chuyện đầu tiên cô làm chính là cầm tiền cô tích cóp đã lâu, nhặt sợi tóc của bọn họ lén đi làm xét nghiệm ADN.
Kết quả nằm ngoài dự đoán, trùng khớp 99%, nói cách khác cô thực sự là con ruột của bọn họ.
“Cô thì sao?” Lục Hướng Noãn không cho cô ấy đáp án rõ ràng, trái lại còn hỏi ngược cô ấy.
Cô không muốn cũng sẽ không vạch vết sẹo chảy máu đầm đìa cho người khác xem, bởi vì như vậy chỉ biết tăng cân lượng người khác thương tổn bắt nạt cô.
“Tôi ấy à, tôi không nhớ, từ lúc bọn họ gả tôi cho ông già kia, tôi đã không có nhà.” Vương Hiểu Linh kìm nén nước mắt vừa mới chảy ra trở về.
Cô ấy sẽ không chảy nước mắt vì đám súc sinh kia đâu, bọn họ không đáng giá.
“Chỉ mong cô có thể nói được thì làm được.” Loại trừ những chuyện khác, Lục Hướng Noãn vẫn ôm chút tán thưởng đối với Vương Hiểu Linh.
Bởi vì ở trên người cô ấy, cô thấy được bóng dáng của mình trước đây.
Nhưng chỉ dừng lại ở mặt thưởng thức.
“Tôi chắc chắn có thể.” Vương Hiểu Linh thề son sắt nói, nếu cô ấy lại ôm hi vọng với người nhà kia, cô ấy đúng là đầu óc bị mỡ heo che kín, ngốc đến mức không có thuốc chữa.
Hoắc Đại Khánh tỉnh từ sáng sớm vẫn luôn đi qua đi lại trong nhà, tẩu thuốc trên tay chưa từng dụi tắt.
Ông ấy nhìn mưa to tầm tã một ngày một đêm ở bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu dừng, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng cho đám thanh niên trí thức ở khu thanh niên trí thức.
Cuối cùng nghĩ một lát vẫn mặc áo tơi, đội mũ đi ra ngoài, để lại một câu đừng để ý tới tôi rồi biến mất trong mưa to.
Mà Vương Quế Anh lo lắng ông già nhà mình ra ngoài ngày mưa xảy ra chuyện, chạy nhanh tới phòng con trai cả, bảo anh ta nhanh đi chuẩn bị đi theo qua.
Hoắc Kiến Thiết vừa nghe mẹ anh ta nói như vậy, cũng không lề mề, vội vàng để con gái trong lòng trước mặt vợ, một mình đuổi theo.
Vương Quế Anh sợ Hoắc Kiến Thiết ngấm nước mưa sinh bệnh, còn ở phía sau đuổi theo anh ta bảo mặc áo tơi vào.
“Cha, cha chạy nhanh như vậy làm gì, con đã sắp không đuổi kịp.” Hoắc Kiến Thiết thấy bóng dáng cha ở phía xa, vừa đi vừa gân cổ lên gọi.
Nhưng mà trời mưa quá to, Hoắc Đại Khánh lo lắng cho thanh niên trí thức cũng không nghe thấy phía sau có người gọi mình, trái lại càng bước càng nhanh.
Mà Hoắc Kiến Thiết nhìn cha không chỉ không dừng lại, trái lại càng đi càng nhanh khiến anh ta tức muốn chết, nhưng vẫn nhanh chóng đi theo.
Mưa rơi xuống nên đường đi trơn trượt, Hoắc Đại Khánh chỉ lo đi đường, quên nhìn đường, trượt một cái ngã vào vũng nước.
Trên người bị nước bùn tẩm ướt, Hoắc Kiến Thiết đuổi theo nhanh chóng tiến lên đỡ cha anh ta dậy.
“Cha, cha không sao chứ…” Hoắc Kiến Thiết sợ cha anh ta không nghe rõ, cho nên hét to ngay bên tai ông ấy.
Lúc này Hoắc Đại Khánh nghe thấy rõ, nhanh chóng lắc đầu.
Ông ấy vốn định hỏi anh ta tới làm gì, những nghĩ tới tình hình hiện giờ, vẫn đừng nên nói gì đi đường thì hơn.
Cũng may cơ thể Hoắc Đại Khánh còn tính vạm vỡ, không ngã gãy xương gì đó, nhưng thực sự khiến Hoắc Kiến Thiết sợ hãi, sợ cha anh ta ngã thêm lần nữa, đỡ cha anh ta chậm rãi tiến về trước.
Khi Hoắc Đại Khánh và Hoắc Kiến Thiết tới, mọi người ở khu thanh niên trí thức đều đang bận rộn hong lương thực trên giường đất.
Hoắc Đại Khánh không có mặt mũi đến phòng thanh niên trí thức nữ, cho nên đến phòng thanh niên trí thức nam trước, nhưng mà trên người bị nước xối, đặc biệt là ông ấy.
Khi ông ấy đứng ở đó, nước bùn trên người theo ống quần vẫn luôn nhỏ xuống.
Sợ làm bẩn phòng của bọn họ, cho nên sau khi Hoắc Đại Khánh vào nhà xong thì đứng ở cửa, thuận tiện cởi mũ trên đầu xuống, lúc này đám Võ Thắng Lợi mới thấy rõ là ai tới.
“Đại đội trưởng, sao chú lại tới đây?” Vương Chí Văn nói chuyện với ông ấy, tay vẫn luôn lật lương thực, sợ quá nóng lại hong cháy mất.
“Chú không yên tâm mấy đứa, nên tới đây nhìn xem, các cháu…” Hoắc Đại Khánh còn chưa nói xong, đôi mắt liếc tới lương thực trên giường đất, lập tức im miệng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận