Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 178: Sét đánh giữa trời quang

Dù sao nhóm bọn họ là nhóm thanh niên trí thức đầu tiên đại đội Hồng Kỳ tiếp nhận, nhà ở hiện giờ là tạm thời xây ra, trong đội không còn nhà trống khác.
Nhưng tính cách của Lục Hướng Noãn không giống có vẻ ở cùng được với người trong đội, đánh vỡ đầu cô ấy cũng không nghĩ ra Lục Hướng Noãn sẽ bỏ ra 100 tệ xây nhà mới ở đại đội Hồng Kỳ.
Dù sao nơi này nhìn tồi tàn quê mùa, ở trong mắt đám thanh niên trí thức bọn họ, bọn họ không có khả năng ở thôn này cả đời, sau này vẫn sẽ về thành phố.
Tốn nhiều tiền như vậy xây nhà, đơn thuần là người đầu óc bị nước vào mới có thể làm ra được.
“Bánh bột ngô của tôi không còn…” Vương Hiểu Linh Nghĩ tới bánh bột ngô sắp cách xa cô ấy, thì đau lòng muốn chết.
“Cái gì? Bánh bột ngô?” Đàm Phượng Kiều nghe cô ấy nói như vậy thì ngây ngốc.
“Không có gì, tôi đi rửa bát trước.” Vương Hiểu Linh không tính toán để người khác biết cô ấy muốn kiếm bánh bột ngô từ chỗ Lục Hướng Noãn, dù sao cô ấy sợ bị Lục Hướng Noãn biết.
Đến lúc đó bánh bột ngô của cô ấy sẽ ngâm nước nóng.
Dọn đi thì dọn đi thôi, đến lúc đó cô ấy lại nghĩ biện pháp khác kiếm bánh bột ngô của cô, cô ấy không tin sau này còn dài như vậy, cô ấy không có cơ hội.
Đàm Phượng Kiều thấy cô ấy không muốn nói, cũng không đuổi theo cô ấy hỏi, dứt khoát xắn tay áo lên rửa cùng cô ấy.
Thời buổi này rửa bát rất đơn giản, dù sao đồ ăn cũng không có mỡ, chỉ cần dùng nước trong lau chúng nó là xong.
Hai người rửa rất nhanh, chỉ mấy phút đã rửa xong hết bát đũa.
Ngoài ra còn đun một nồi nước ấm, nhân lúc đun nước ấm Đàm Phượng Kiều còn lấy hai củ khoai lang đỏ chiều nay cô ấy đi làm việc thím làm cùng cho ra, đặt lên bệ bếp nướng.
Chỉ một lát sau trong phòng bếp tràn ngập mùi hương khoai lang đỏ, Vương Hiểu Linh mới ăn cơm xong ngửi được mùi hương này, bụng không biết cố gắng sôi ùng ục.
Nhận thấy được hành động vô cùng xấu hổ của mình vừa rồi Vương Hiểu Linh nhanh chóng ôm bụng đi ra ngoài, nhưng bị Đàm Phượng Kiều ngăn cản lại.
“Chạy cái gì, ăn khoai lang đỏ xong hãy chạy.” Đàm Phượng Kiều lấy một củ khoai lang trên bệ bếp, sau đó cứng rắn nhét cho Vương Hiểu Linh.
“Tôi không thể nhận thứ này được, quá quý giá.” Vương Hiểu Linh nói xong thì trả lại.
Nhưng Đàm Phượng Kiều liều mạng không nhận, cuối cùng bức cô ấy nói lời tàn nhẫn nếu Vương Hiểu Linh không ăn, thì ném vào thùng rác.
Vương Hiểu Linh biết đây là vì cô ấy mới nói như vậy, sao có thể nỡ ném vào thùng rác, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Nghĩ tới sau này có cơ hội sẽ trả lại cho cô ấy.
Mà Đàm Phượng Kiều thấy cô ấy nhận lấy, thì nhanh chóng lấy một củ khoai lang khác trên bệ bếp, cũng không rảnh lo nóng bóc vỏ ra ăn luôn.

Cho dù miệng bị nóng tới thở ra khói, cũng luyến tiếc nhả ra.
Còn Vương Hiểu Linh không nỡ bóc vỏ, chỉ phủi nhẹ bụi phía trên sau đó ăn luôn.
Hai người ăn ngấu nghiến hết khoai lang đỏ xong, sau khi tiêu diệt sạch chứng cứ thì rửa tay đi ra ngoài.
Không phải Đàm Phượng Kiều không nỡ chia sẻ, trong tay cô ấy chỉ có hai củ, đâu đủ chia.
Buổi sáng nấu cơm Dương Thiên Chân không ăn, mấy bọn họ đã đun lại chia nhau ăn hết, buổi tối cũng như vậy.
Cho nên bây giờ Vương Ngọc Hương ngồi trên giường đất tận tình khuyên bảo Dương Thiên Chân đang nhai kẹo sữa thỏ trắng, nhưng rất rõ ràng, cô ta phí miệng lưỡi như vậy cũng không có tác dụng gì, Dương Thiên Chân vẫn làm theo ý mình như cũ.
Vương Ngọc Hương nói của Vương Ngọc Hương, cô ta ăn của cô ta.
Mà Lục Hướng Noãn nằm trên giường đất bắt chéo hai chân, ăn cà chua lần trước người ta cho vẫn còn nhìn cảnh tượng xuất sắc trước mắt.
Dù sao sau này không còn nhiều cơ hội lắm.
“Cô nói nhiều tới mấy, tôi cũng không ăn đâu, chết tâm đi.” Dương Thiên Chân bị cô ta lẩm bẩm tới phiền, cô ta ăn cơm hay không liên quan gì tới Vương Ngọc Hương, mà Vương Ngọc Hương cứ lải nhải trước mặt mình như vậy.
Quả thực là giỏi nói hơn mẹ cô ta.
“Nhưng mà cô không thể luôn không ăn cơm như vậy được.” Vương Ngọc Hương giống y như con gián đánh mãi không chết, vẫn luôn khuyên nhủ cô ta.
“Ai nói tôi không ăn cơm, sau này mỗi ngày tôi sẽ đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn.”
Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều vén rèm cửa tiến vào nghe thấy cô ta nói như vậy thì im lặng, không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng dứt khoát tuân theo đạo lý im lặng là vàng, không nói một câu.
Đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ư?

Bạn cần đăng nhập để bình luận