Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 7: Có Lòng Mà Bất Lực

“Anh đưa em đi.” Nghe cô nói như vậy Lâm Hạo cũng không hoài nghi, dù sao làm bác sĩ thật sự rất bận.
“Không cần, hôm nay anh mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, em tự mình thuê xe được.”
“Vậy được rồi, em đi đường chậm một chút.” Lâm Hạo tiễn Lục Hướng Noãn ra cửa, vừa về phòng thì nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện cho Vương Thuần Nhiên.
Lục Hướng Noãn ngồi trên xe taxi nhìn di động thấy được cảnh này, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.
Hôm nay cô muốn nhìn xem anh ta còn oai phong kiểu gì, ngay sau đó cô bảo tài xế đưa cô tới khách sạn gần đây nghỉ tạm.
Bệnh viện không bận, không ở nhà chỉ là lấy cớ, đợi khi cô rửa mặt xong nằm lên giường, trong di động đã bắt đầu trò hay.
Vương Thuần Nhiên dựa vào giường, vểnh mông lên, mặc bộ đồng phục vô cùng gợi cảm, bất mãn thúc giục anh ta.
“Đừng nóng vội.” Lúc này Lâm Hạo đã sốt ruột đến mức mồ hôi chảy đầy đầu.
Anh ta đột nhiên không được.
Nhìn mỹ nhân trước mắt, muốn ăn lại không thể ăn khiến anh ta nghẹn đến mức khó chịu.
Thời gian trôi qua một lúc lâu, Lâm Hạo vẫn không có động tĩnh gì, vẫn là dáng vẻ như vừa rồi.
Lúc này tình dục của Vương Thuần Nhiên đã biến mất, nhìn Lâm Hạo trước mắt mở miệng hét lên:
“Phế vật.”
Nhưng cơ thể vẫn có chút lửa chưa tiêu đi, khiến cô ta khó chịu, uốn éo qua lại trên giường.
Bận tâm cô ta đang mang thai Lâm Hạo cũng luyến tiếc hung dữ với cô ta, chỉ có thể ôm lấy cô ta sau đó tiếp tục.
Cuối cùng anh ta nhận thua, xin lỗi Vương Thuần Nhiên trên giường.
Vương Thuần Nhiên cũng biết lúc này bức anh ta nóng nảy thì không tốt, vì thế mở miệng an ủi có lẽ là ban ngày làm nhiều quá.
Cô ta vừa nói như vậy Lâm Hạo nghĩ cũng đúng, hôm nay đúng là làm hơi nhiều, buổi chiều khi đưa cô ta trở về chân mình đã mềm nhũn.
Chỉ coi gần đây túng dục quá mức, dù sao anh ta mới 30 tuổi, đang ở tuổi tráng niên, thận hư không tới tìm anh ta đâu.
Lục Hướng Noãn thấy được cảnh này thông qua di động, cười nhạo nói: “Xem ra là thuốc của học trưởng cho có tác dụng nhanh như vậy.”
Nhưng mà Vương Thuần Nhiên không chịu nổi khó chịu trên người, cứ cọ xát lấy người anh ta.
Lâm Hạo có lòng, nhưng mà vô lực.
Lục Hướng Noãn lười nhìn hình ảnh ghê tởm này, xoa giữa mày sau đó tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Lục Hướng Noãn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, bên chủ nhiệm khoa gọi điện thoại tới nói là có người bệnh cần phẫu thuật gấp, cần cô mổ chính.
Cho nên Lục Hướng Noãn cũng không kéo dài thời gian, trực tiếp rời giường mặc quần áo, dùng nước lạnh rửa mặt sau đó gọi taxi đến bệnh viện.
Đợi khi cô ra khỏi phòng phẫu thuật, đã đói bụng kêu vang dựa vào tường không đứng thẳng người nổi, dạ dày cũng không ăn nổi thứ gì.
Sản phụ khó sinh xuất huyết nhiều, nhà chồng và nhà mẹ đẻ nảy sinh mâu thuẫn giữa giữ người lớn hay đứa bé, cho dù cô đã cố gắng hết sức, còn bảo y tá đi thúc giục nhiều lần mau chóng ký thư đồng ý.
Nhưng vẫn quá muộn, một thi hai mệnh, là con gái, vừa mới sinh ra đã tắt thở.
“Bác sĩ, con gái tôi thế nào.”
“Bác sĩ, cháu trai của tôi đâu, cháu trai của tôi đâu hả?”
“Con trai, con trai của tôi đâu?”

Mấy người nhận ra Lục Hướng Noãn là bác sĩ nữ mổ chính, giống như tổ ong vây quanh tới, lôi kéo cánh tay của cô, liên tục đặt câu hỏi.
Cũng may y tá Tống Trí Dương và Vương Hiểu Tĩnh chạy tới, giải cứu cô ra.
Lục Hướng Noãn áy náy nói: “Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.”
“Con gái của tôi.” Có người nghe thấy tin tức này, trực tiếp ngã xuống đất khóc to.
“Vậy con trai của tôi đâu.”
“Đúng vậy, cháu trai tôi đâu, cháu trai tôi ở đâu?”
“Là con gái.” Vương Hiểu Tĩnh thật sự không nhìn nổi, người nhà này đưa bọn họ đến bệnh viện vẫn luôn há miệng ngậm miệng là cháu trai, hoàn toàn không quan tâm tình hình của sản phụ.
Hiện giờ sản phụ không còn, còn há miệng ngậm miệng đều là cháu trai, muốn cháu trai đến điên rồi à, người không biết còn tưởng trong nhà bọn họ có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận