Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 466: Bị bắt gặp

Vương Giải Phóng nghĩ thông suốt đứng dậy, khi anh ta duỗi chân đã hơi tê dại của mình, sau đó xoay người chuẩn bị đạp xe chạy lấy người.
Không cẩn thận thấy người phía sau thì sợ hãi, cả người và xe ngã xuống đất.
“… Thanh niên trí thức Lục…” Vương Giải Phóng phủi đất trên mông, không được tự nhiên nói.
Không biết vì sao anh ta lại có loại cảm giác chột dạ vì bị bắt tại trận, tuy anh ta cũng chưa làm gì.
“Hửm?” Lục Hướng Noãn nhướng mày, ánh mắt đánh giá Vương Giải Phóng từ trên xuống dưới.
Vừa rồi cô ở phía xa đã thấy Vương Giải Phóng lén lút đứng bên này, nhìn cổng lớn nhà cô, không biết trong lòng đang có tính toán gì.
Cho nên cô không nói một tiếng đi tới, đứng ở phía sau anh ta, xem anh ta định làm trò gì.
Chẳng qua nghe được miệng anh ta đang lẩm bẩm, nhưng mà lẩm bẩm gì Lục Hướng Noãn không nghe rõ.
“Thanh niên trí thức Lục, sao cô… Lại ở đây…” Vương Giải Phóng không tìm được đề tài nói chuyện với cô, nhưng mà anh ta duy trì khoảng cách thích hợp.
Lục Hướng Noãn nói: “Phía trước anh là nhà tôi.”
Vương Giải Phóng bị Lục Hướng Noãn nhìn không biết vì sao sau lưng lại ứa ra mồ hôi lạnh, lúc này anh ta chỉ muốn rời đi:
“Ừm ừm ừm… Thanh niên trí thức Lục, cục công an còn có chút việc, tôi phải đi về trước, hôm nào rảnh lại nói chuyện.”
Sau khi nói xong anh ta không rảnh lo lễ phép gì đó, đạp xe chạy mất.
Lục Hướng Noãn quay đầu nhìn tư thế có chút chạy trối chết của anh ta, thì biết chắc chắn là có chuyện gì đó.
Nhưng mà anh ta không nói, Lục Hướng Noãn cũng lười hỏi, dù sao có thể biết được sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Không muốn cô biết, cho dù cô hỏi thế nào cũng không nói cho cô.
Ngay sau đó cô ném mấy ý nghĩ linh tinh rối loạn trong đầu đi, sau đó cõng sọt thảo dược cô mới hái được trên núi về nhà.
Bên trong sọt của cô đều là ít thuốc dùng để giữ thai, bởi vì ngày hôm qua con dâu cả của thím Lan Hoa bị đứa bé trong đội đẩy một cái.
Không cẩn thận ngã xuống đất, người lớn thì không có chuyện gì, chẳng qua đứa bé trong bụng cô ấy có chút nguy hiểm.
Khi Lục Hướng Noãn bắt mạch mạch tượng tương đối mỏng manh cô gần như không tìm thấy, cho nên cần thảo dược này giữ thai cho cô ấy.
Đến bây giờ Lục Hướng Noãn vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua, Hà Hoa ôm bụng, gương mặt trắng bệch cầu xin cô.
Cầu xin cô giữ được đứa bé còn chưa ra đời.
Tuy Lục Hướng Noãn không hiểu hành động này của cô ấy, vi đứa bé còn chưa to bằng nắm tay trong bụng mình thậm chí có thể hi sinh mình, cho dù là mạng của cô ấy cũng không tiếc.
Cô thật sự không nghĩ ra trên đời này sẽ có người yêu con như mạng như vậy.
Nhưng mà chuyện này không gây trở ngại cô ra tay cứu người.
Lục Hướng Noãn về nhà đổ thành quả mình vất vả cả ngày lên bàn, sau đó tiến hành bào chế.
Chỉ có dược liệu bào chế xong mới có thể làm thuốc, nếu không có một số trung dược bản thân đã có độc tính, nếu không tiến hành xử lý cơ thể người sẽ còn giữ lại chút độc tính.
Lục Hướng Noãn mới phối mấy vị thuốc cho Hà Hoa, đang chuẩn bị đưa qua cho cô ấy thì Lan Hoa gõ cửa.
Là tới lấy thuốc cho Hà Hoa.
Như vậy cũng tốt, cô đỡ phải mất sức đi một chuyến.
Phải biết rằng hôm nay vì hái đống thảo dược này, cô đã rất mệt.
Lục Hướng Noãn cảm thấy tay nhỏ chân nhỏ của cô đã sắp không còn là của mình.
Lan Hoa cầm lấy mấy gói thuốc kia tới tay xong, thì bắt đầu nói đủ loại lời cảm ơn, nói thẳng cô là ân nhân lớn của Vương gia bọn họ.
Lục Hướng Noãn nghe thấy những lời này của bà ấy, trong lúc nhất thời không nhịn được khóe miệng co giật, nhưng trên mặt không hiện tiễn bà ấy rời đi.
Trước khi rời đi như nghĩ tới gì đó, vẻ mặt Lan Hoa thần bí nói với Lục Hướng Noãn:
“Thanh niên trí thức Lục, cháu có biết con trai út tham gia quân ngũ ở bộ đội của Hoắc gia sắp về không?”
“Hả?” Lục Hướng Noãn nghe bà ấy nói như vậy, lông mày trực tiếp nhíu lại.
Lan Hoa lải nhải:
“Khi thím vừa mới tới đây, thì nghe mấy người nói chuyện này. Không phải là mới đi không được bao lâu ư, sao trở về nhanh như vậy, chẳng lẽ là gây ra chuyện gì trong đội sao?
Không có khả năng, tên nhóc Hoắc gia kia đừng nhìn có vẻ lạnh như băng, trái tim còn rất lương thiện. Lúc trước lão nhị nhà thím nghịch nước không cẩn thận rơi vào trong sông, đều là cậu ấy không nói hai lời cứu người, nếu không lão nhị nhà thím đã sớm mất mạng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận