Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 125: Đây là tín nhiệm và khảo nghiệm của tổ chức đối với ông

“Một tổ tông như vậy, hành lý cũng không xách, tôi có thể trông cậy cô ta xuống chỗ tôi làm được gì, rảnh rỗi coi làm Bồ Tát mỗi ngày cung phụng sao?” Thấy ông ấy không đồng ý, Hoắc Đại Khánh trực tiếp ngồi dưới đất chơi vô lại.
Dù sao nếu hôm nay Vương Quốc An không đồng ý, vậy thì ông ấy sẽ không đi, so với mang theo tổ tông này trở về bị các thông dân mắng chửi sau lưng, mặt già này của ông ấy có tính là gì.
“Đây là tín nhiệm và khảo nghiệm của tổ chức đối với ông, đồng chí Hoắc Đại Khánh.”
“Phần tín nhiệm và khảo nghiệm này cho ông đi, tôi không cần.” Những lời này, lỗ tai của ông ấy đã nghe ngấy.
Mà cuộc đối thoại của hai người bị Dương Thiên Chân ở ngoài phòng nghe được, ấm ức đến mức nước mắt chảy ra.
Ở Bắc Kinh, cô ta được hoan nghênh như vậy mà.
Sao tới nông thôn cả đám đều ghét bỏ cô ta, không cần cô ta chứ, Lục Hướng Noãn như vậy, bây giờ đại đội trưởng cũng như vậy.
Hai người ở văn phòng giằng co rất lâu, cuối cùng Vương Quốc An đồng ý sang năm cho ông ấy một phiếu phân hóa học ở nhà máy, lúc này Hoắc Đại Khánh mới “tâm bất cam tình bất nguyện” đồng ý.
Nhưng mà vui sướng bước đi đã bán đứng ông ấy.

Mở cửa phát hiện tiểu tổ tông đứng ở cửa, Hoắc Đại Khánh nhìn thấy cô ta cũng không còn tức giận như trước.
Dù sao vì cô ta, sang năm đội bọn họ có thể có phân hóa học dùng, nhưng cũng không cho cô ta sắc mặt tốt gì.
Trực tiếp khiêng hành lý của cô ta rời đi, mà Dương Thiên Chân cũng không theo sau, trái lại ở đây trông hành lý sợ bị người ta trộm.
“Cha, sao chậm như vậy, đã tìm được thanh niên trí thức kia chưa ạ?” Hoắc Kiến Thiết chạy nhanh tới nhận hành lý trong tay ông ấy, giúp khiêng lên xe bò.
Hiện giờ Hoắc Đại Khánh mặc kệ con trai ngu ngốc của ông ấy, đúng là không có mắt nhìn, nếu không tìm thấy ông ấy có thể khiêng hai túi hành lý to tới sao?
Ngay sau đó lại chấp nhận số mệnh vòng trở về, tiếp tục khiêng hành lý.
Mà Hoắc Kiến Thiết nhìn thấy cha không để ý tới mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức, hôm nay anh ta không làm chuyện gì chọc giận cha anh ta mà.
“Theo kịp.” Hoắc Đại Khánh xách hai túi hành lý cuối cùng, nói với Dương Thiên Chân ngủ gà ngủ gật trên đất rồi rời đi.
Mà Dương Thiên Chân sợ mình bị tụt lại phía sau, nhanh chóng đi theo.
“Đây là thanh niên trí thức kia sao?” Hoắc Kiến Thiết nhìn thoáng qua Dương Thiên Chân với vẻ ghét bỏ, quay đầu nói chuyện với cha anh ta.
“Ừm, đi thôi.” Hoắc Đại Khánh gật đầu với anh ta, sau đó dẫn con trai đi tới phía trước xe bò.
Thanh niên trí thức khác vừa nghe phải đi, thì nhanh chóng ngồi lên, kết quả bị Hoắc Đại Khánh nhìn thấy đuổi hết bọn họ xuống.
Nói giỡn, mấy người này cộng vào phải ba bốn trăm cân, đặc biệt là cô gái mập kia cũng phải 100 cân, cộng thêm túi lớn túi nhỏ của bọn họ, không phải sẽ đè chết bò sao?
Trâu bò còn trân quý hơn bọn họ, đặc biệt là mấy con này, đều dùng để đi cày, nếu không phải hôm nay tới đón bọn họ, Hoắc Đại Khánh lười sử dụng.
Đám thanh niên trí thức nghe thấy tin dữ này giống như sét đánh giữa trời quang, đặc biệt là Dương Thiên Chân, vừa nghe không được ngồi xe bò bắt bọn họ đi bộ, thì nước mắt chảy ra.
Nhưng mà chảy cũng vô dụng, người để bụng cô ta đều phân tới công xã khác, bốn người đàn ông ở đây đều không có ý nghĩ gì với cô ta, cô ta khóc rất lâu cũng không có người dỗ cô ta thì chậm rãi nín khóc.
Chỉ có Lục Hướng Noãn bình tĩnh, vô cùng lễ phép hỏi: “Đại đội trưởng, nơi này cách đại đội Hồng Kỳ khoảng bao lâu.”
“Đi nhanh mà nói cũng phải bốn năm tiếng.” Hoắc Kiến Thiết cướp lời, nhưng mà bị cha anh ta trừng một cái, anh ta sợ tới mức rụt cổ không dám nói nữa.
Đối với đám thanh niên trí thức mà nói chuyện này càng như tin dữ, bọn họ vốn ngồi xe lửa mấy ngày mấy đêm, hơn nữa tối qua lại không nghỉ ngơi tốt.
Sáng hôm nay cơm còn chưa ăn đã bị kéo qua tập hợp, trong bụng đã sớm đói tới kêu ùng ục.
Nếu lại đi bộ thêm bốn năm tiếng, như vậy không phải muốn mạng của bọn họ sao?
Vì thế hai thanh niên trí thức nam không ngồi yên, Hứa Gia Ấn nhanh chóng đứng ra nói:
“Đội trưởng, có thể cho chúng tôi lấp đầy bụng trước rồi lên đường hay không, hai ngày nay chúng tôi không ăn uống tử tế.”
Bởi vì không thể ngồi xe bò trở về, cho nên anh ta tìm lối tắt, ít nhất có thể lực đi đường sẽ không khó chịu lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận