Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 248: Hoắc Cảnh Xuyên nhờ vả

Nếu anh ta cho, thì không tiện ăn nói với đám cấp dưới.
Nhưng mà không cho, thì không thể nói nổi, dù sao vất vả lắm đoàn trưởng Hoắc mới nhờ vả anh ta giúp một lần.
Vì thế Vương Giải Phóng rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, Hoắc Cảnh Xuyên ngồi trên ghế, cũng không nói chuyện, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
“Đoàn trưởng Hoắc, đột nhiên anh muốn chó làm gì?” Rất lâu sau, Vương Giải Phóng mới mở miệng.
“Trông nhà.”
Nghe hai chữ này từ miệng Hoắc Cảnh Xuyên, Vương Giải Phóng trực tiếp hỗn độn trong gió.
Dùng chó trong cục bọn họ để trông nhà, không phải có chút lãng phí nhân tài ư?
Tùy tiện kéo một con trên đường cái đều được mà, nhưng rất rõ ràng Vương Giải Phóng quên mất một chuyện, thời buổi này người còn ăn không đủ no đói bụng, đâu còn lương thực đi nuôi chó.
Đoàn trưởng Hoắc nói giỡn với anh ta đúng không, nhưng Vương Giải Phóng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, lại liên tưởng đoàn trưởng Hoắc không phải người như vậy, cho nên chuyện này là nghiêm túc.
“Trông nhà ai thế?” Vương Giải Phóng đột nhiên kinh hãi hỏi, nói ra xong thì anh ta hối hận, nhưng mà thời gian đã muộn, bởi vì Hoắc Cảnh Xuyên đã nghe thấy.
Chỉ thấy trong miệng anh chậm rãi nói mấy chữ: “Người tôi thích.”
Khi anh nói ra những lời này, Vương Giải Phóng thấy được rõ nhu tình lóe lên ở trong mắt anh, anh ta còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Liều mạng dùng tay dụi mắt, dụi đôi mắt đỏ rực lên nước mắt bị anh ta xoa ra.
“Đoàn trưởng Hoắc, anh sắp kết hôn ư?” Ý thức được vừa rồi đôi mắt của mình không nhìn nhầm xong, Vương Giải Phóng nói theo bản năng.
Ôi má ơi, trời sắp có mưa đỏ đúng không?
Diêm Vương mặt lạnh trong đội bọn họ sắp kết hôn, không biết cô dâu là ai.
Hiện giờ anh ta gấp không đợi nổi muốn gặp cô dâu xem trông như thế nào, có thể nắm đoàn trưởng Hoắc khó đo nắn nhất trong đại đội bọn họ trong lòng bàn tay.
“Không, còn sớm, chuyện chó có thể giúp được không?” Rất rõ ràng, Hoắc Cảnh Xuyên đã không muốn dây dưa tiếp đề tài này, cho nên gọn gàng dứt khoát nói ra.
Lát nữa anh còn phải về đốn củi nữa.
“Có thể, đoàn trưởng Hoắc, anh đợi một lát.” Cho dù bầu trời rơi dao nhỏ, hôm nay anh ta phải làm dứt khoát chuyện này.
Cho nên Vương Giải Phóng nói xong, trực tiếp đi ra ngoài.
Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn ở văn phòng đợi anh ta sắp một tiếng, Vương Giải Phóng mới tới đây.
Nhưng mà trong lòng ôm một con chó cỡ bàn tay.
“Đoàn trưởng Hoắc, đừng nhìn nó còn nhỏ, nó chính là hậu đại của hai con kia đấy, đợi sau này trưởng thành chắc chắn rất uy phong, có thể bảo vệ tốt chị dâu.”
Vương Giải Phóng báo cáo một lát, nhưng mà khi nói những lời này rất không tự tin, rất nhát gan, sợ đoàn trưởng Hoắc không nhìn trúng.
Cha mẹ con chó này rất có tiền đồ, một lần sinh tận bảy đứa, trong cục bọn họ thật sự không nuôi nổi, dù sao một con chó còn ăn nhiều hơn hai bọn họ, có thể nói là trong cục bọn họ nghèo đến mức không một xu dính túi.
Thời buổi này người còn không ăn no đói bụng, càng khỏi phải nói mấy con chó này.
Nhưng mà tặng thì không ai cần, nhà người nào cũng thiếu miếng ăn, anh ta còn sợ bị người khác mang đi nấu ăn ấy chứ.
Đoàn trưởng Hoắc mang đi, có lẽ còn có thể có đường sống.
“Cảm ơn.” Hoắc Cảnh Xuyên nhận lấy con chó trên tay anh ta, liếc mắt một cái lập tức nhìn trúng, đùa con chó trên tay.
Con chó kia cũng không sợ anh, chơi đùa với anh.
Vương Giải Phóng thấy một người một chó ở chung còn khá tốt, hơn nữa trên mặt đoàn trưởng Hoắc là hài lòng, lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hoắc Cảnh Xuyên ôm con chó kia đứng dậy, sau đó móc 50 tệ trong túi ra đưa qua.
“Đoàn trưởng Hoắc, anh làm gì thế?”
“Cầm lấy, mua ít đồ cho đám chó trong cục, đừng để chúng nó gầy.”
“Không được không được, sao có thể nhận tiền được.” Vương Giải Phóng từ chối, hơn nữa anh ta cũng cần mặt mũi mà, dù sao đoàn trưởng Hoắc đã giải quyết vấn đề khó giúp bọn họ.
Hoắc Cảnh Xuyên không cho phân trần nhét tiền vào tay anh ta, sau đó nói với anh ta trong nhà còn có việc đi trước.
Vương Giải Phóng thấy thế nhanh chóng giữ anh lại ăn cơm, kết quả bị Hoắc Cảnh Xuyên từ chối, để lại câu hôm nào rảnh sẽ hẹn anh ta rồi rời đi.
Đợi anh rời đi, Vương Giải Phóng cầm tiền trong tay dở khóc dở cười.
Đoàn trưởng Hoắc đúng là hào phóng, đây đều là tiền lương hai tháng của một công nhân.
Thật sự là không muốn chiếm một chút hời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận