Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 361: Nhà người nào muốn?

Chẳng qua Vương Ngọc Hương này căn bản không nghe trong lòng, ở trong mắt cô ta, Dương Thiên Chân là đứa bé bị trong nhà sủng hư, thỉnh thoảng tùy hứng một chút cũng không có vấn đề gì, đều là đám đại đội trưởng chuyện bé xé ra to.
Nếu thật sự đến nông trường Thanh Sơn, cuộc sống sau này của thanh niên trí thức Dương sẽ không tốt, cô ta từng nghe nói tới cuộc sống ở nông trường vô cùng gian khổ.
Trước đây đều là người có tư tưởng giác ngộ không cao đi vào, nếu truyền ra ngoài không phải thanh danh của thanh niên trí thức Dương sẽ mất hết sao, càng khỏi phải nói sau này kết hôn tìm nhà chồng càng thêm khó khăn.
Nhà người nào muốn?
Không có một nhà muốn cô gái như vậy, không thể không nói Vương Ngọc Hương nghĩ hơi xa.
Hoắc Đại Khánh lạnh giọng nói, hoàn toàn không cho Vương Ngọc Hương mặt mũi:
“Thanh niên trí thức Vương, nếu cô không đồng ý để cô ta đi mà nói, vậy cô cũng đi theo cô ta xuống nông trường cải tạo đi.”
Vương Ngọc Hương trực tiếp trợn tròn mắt: “A…”
Quách Cẩu Tử giống như máy đọc lặp lại lần nữa:
“A cái gì mà a, đại đội trưởng bảo cô đi theo thanh niên trí thức Dương cùng xuống nông trường.”
Vương Ngọc Hương ngượng ngùng xoắn xuýt không biết nên nói gì mới tốt: “Chuyện này không được… Chuyện này…”
Trong lòng cô ta vô cùng kháng cự, không muốn đến nơi đó, bởi vì ở trong lòng cô ta, đại đội Hồng Kỳ đã đủ khổ.
Mà nông trường Thanh Sơn kia còn khổ hơn trăm lần, nói không chừng còn ngàn lần, quả thực chính là coi con người thành súc sinh sử dụng.
Vẻ mặt Hoắc Đại Khánh nghiêm túc nói: “Chuyện này cái gì, nếu cô không muốn đi thì câm miệng lại.”
Sau khi Vương Ngọc Hương nghe xong lập tức câm miệng, nhanh chóng lùi về phía sau, cũng không chịu nói lời hay vì Dương Thiên Chân nữa.
Thanh niên trí thức khác nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy hơi buồn cười, vừa rồi là cô ta ầm ĩ hăng nhất, kết quả đại đội trưởng nói một câu trực tiếp khiến cô ta câm miệng.
Mà Hoắc Đại Khánh thì cảm thấy mỹ mãn thở phào nhẹ nhõm, đều tại ông ấy bình thường nói chuyện quá dễ nghe, mới khiến cả đám nghi ngờ quyết định của mình.
Xem ra đã đến lúc phải làm nghiêm một chút mới được.
Mọi người canh giữ ở trong sân, đợi Dương Thiên Chân tỉnh lại, mà Vương Hiểu Linh nhìn một lát cảm thấy không có gì để nhìn, vì thế đi vào phòng bếp nấu cơm.
Cô ấy đã tách ra ăn với đám người ở khu thanh niên trí thức, cho nên bệ bếp là cô ấy tìm người ta xây mới, nhờ chồng của thím Tú Lan.

Cô ấy không có thứ gì có thể cảm ơn, cho nên nhân lúc giữa trưa tan làm ăn cơm đã giúp thím Tú Lan làm việc một lát.
Xem như trả lại.
Vương Hiểu Linh nhìn thấy Lục Hướng Noãn cũng ở đây, cho nên đến phòng bếp nấu cả cơm của Lục Hướng Noãn.
Cũng không có thứ tốt gì, hấp lại bánh bột ngô hai mặt buổi sáng không ăn hết, còn dư lại cô ấy cho hết vào nồi đun nóng.
Sau đó nấu bát canh rau dại.
Cách nấu canh rau dại rất đơn giản, đun sôi nước, sau đó cho rau dại đã rửa sạch vào nồi nấu, nấu ba bốn phút xong thì cho thêm ít muối là xong.
Ngay cả thịt cũng không có bởi vì cô ấy nghèo, ngay cả chút muối trong tay cũng là vay người ta.
Sau khi nấu xong, Vương Hiểu Linh lén gọi Lục Hướng Noãn vào bếp bảo cô ăn cơm.
Lục Hướng Noãn vốn định nói không cần, nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn ngập khát cầu của Vương Hiểu Linh thì không cẩn thận đồng ý.
Nhưng mà cô không ăn bánh bột ngô, chỉ uống bát canh rau dại kia.
Bởi vì cô phải để bụng lát nữa còn ăn ngon.
Vương Hiểu Linh khuyên cô lại ăn nhiều thêm một chút, đừng buổi chiều còn chưa tới giờ ăn cơm đã đói bụng.
Nhưng bị Lục Hướng Noãn xua tay từ chối, cô nói dạ dày của mình nhỏ, ăn một ít là no.
Hiện giờ cô đã công bố với bên ngoài là dạ dày mình nhỏ, chiêu này dùng lần nào cũng có hiệu quả.
Mà Vương Hiểu Linh vì từng ở nhà Lục Hướng Noãn, biết lượng cơm của Lục Hướng Noãn cho nên cô nói ăn no xong, cũng không miễn cưỡng nữa.
Lục Hướng Noãn đặt bát mình ăn vào trong bồn rửa, sau đó đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Mà Dương Thiên Chân hôn mê lúc này cũng tỉnh lại, chẳng qua trong mắt có chút mờ mịt, giống như không nhớ gì cả nhìn đám bọn họ.
“Đây là nơi nào?”
Vương Ngọc Hương nhanh chóng trả lời cô ta: “Ở khu thanh niên trí thức, thanh niên trí thức Dương.”
Dương Thiên Chân cau mày nói: “Khu thanh niên trí thức là nơi quỷ quái gì? Không phải là bây giờ tôi nên ở Bắc Kinh sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận