Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 102: Vấn đề nhà ở

“Cô bé có tư tưởng giác ngộ rất cao, quốc gia cần những người giống như cháu, các cháu mới là hi vọng của tổ quốc.” Không hổ là hậu đại của đại sư phụ Thẩm Bảo Quốc, cho nên Vương Minh Phát lập tức đồng ý thỉnh cầu của Lục Hướng Noãn.
Đồng thời còn thay mặt trong xưởng bày tỏ cảm ơn với cô, dù sao hiện giờ vì chuyện phân chia nhà ở ông ấy cũng bận muốn chết, nếu mọi người đều có giác ngộ như nhà cô, ông ấy đã bớt được nhiều việc.
Nhưng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Lục Hướng Noãn thấy mục đích của mình đã đạt được, cũng không nhiều lời với ông ấy, thúc giục ông ấy nắm chặt thời gian xong, thì đi thẳng tới đại viện của công nhân viên chức.
Tuy vừa rồi Vương Phượng Kiều bị người ta châm chọc một trận, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của bà ta.
Nghẹn khuất lâu như vậy, cuối cùng bà ta mới thấy thoải mái hơn.
Lần này con nhóc chết tiệt kia xuống nông thôn, đến lúc đó chịu khổ chịu tội kêu trời trời không đáp, kêu đất đất không linh, sau này không thể trở về thành phố trở thành người nhà quê cắm mặt xuống đất đi.
Cũng vui vẻ còn có Lục Quốc Khánh, bởi vì thấy Lục Hướng Noãn sẽ nghĩ tới người mẹ đã chết đi của cô, hơn nữa ở nhà cũng y như heo ăn ăn ăn.
Cho nên sau khi Lục Hướng Noãn trở về, Lục Quốc Khánh và Vương Phượng Kiều đều cho cô sắc mặt tốt, nhưng mà không nhiều lắm.
Lục Hướng Noãn cũng lười chấp nhặt với bọn họ hiện giờ, lát nữa sẽ là lúc bọn họ quỳ trên đất khóc lóc thảm thiết.
Cô đi ra ngoài nói chuyện xuống nông thôn với đám bác gái Vương, dù sao mấy ngày nay ở chung cũng không khiến cô sinh ra phản cảm với bọn họ, nhưng mà không thể thân thiết hơn lắm.
Bởi vì cô không phải nguyên chủ, cho nên thông báo xong khi thấy bọn họ lau nước mắt muốn nói chuyện, Lục Hướng Noãn sớm rời đi.
Đợi buổi tối mọi người đều ngủ, Lục Hướng Noãn lấy đồ đã chuẩn bị sẵn trong không gian ra.
Bộ đồ màu trắng, môi đỏ rực, dùng than đá vẽ ra hai quầng thâm mắt rất đậm, mái tóc dài xõa tung tới eo, nhìn qua giống y như nữ quỷ tới báo thù đòi mạng.
Lục Hướng Noãn làm biểu cảm nhe răng trợn mắt trước gương kết quả suýt nữa bị dáng vẻ của bản thân dọa sợ.
Rất tốt, đây là hiệu quả mà cô muốn.
Nhân lúc đêm khuya yên tĩnh, Lục Hướng Noãn lặng lẽ mở cửa phòng, nhảy nhót đi vào phòng ngủ của đám Lục Quốc Khánh.
“Trả mạng cho tôi…”
Không sai, cô hoài nghi cái chết của Thẩm Ngọc Lan cũng chính là mẹ của nguyên chủ có liên quan tới Lục Quốc Khánh.
Bởi vì cô đến bệnh viện tìm được bác sĩ đỡ đẻ cho Thẩm Ngọc Lan năm đó, còn dùng hai cái bánh bao nhân thịt heo hành tây hối lộ bà ấy, tra được hồ sơ lúc đó, Thẩm Ngọc Lan khó sinh chảy máu nhiều không phải do bản thân bà ấy dẫn tới.
Bởi vì lúc trước Thẩm Ngọc Lan mang thai làm kiểm tra đã nói sản phụ và đứa bé vô cùng khỏe mạnh, trên hồ sơ năm đó có ghi lại.
Sau đó bác sĩ đỡ đẻ ăn hai cái bánh bao thịt của Lục Hướng Noãn cũng ngượng ngùng, nỗ lực nhớ lại hình ảnh năm đó, cũng may bà ấy nhớ lại.
Bà ấy nhớ rõ khi sản phụ được đưa tới không biết phần đầu va trúng thứ gì đó, sau gáy vẫn luôn chảy máu.

Cho nên trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa đừng quên Lục Hướng Noãn còn là bác sĩ khoa phụ sản, loại chuyện như khó sinh chảy máu nhiều cô từng gặp không ít lần ở phòng phẫu thuật.
“Trả mạng cho tôi…” Lục Hướng Noãn không chê phiền lặp lại những lời này hết lần này tới lần khác.
Lục Quốc Khánh đang ngủ mơ bị đánh thức, đột nhiên mở mắt thấy được gương mặt ngay trước mắt ông ta, ông ta sợ tới mức gào lên.
Ông ta lập tức nhảy xuống giường, khi chuẩn bị chạy đi kết quả phát hiện cánh cửa giống như muốn đối nghịch với ông ta, cho dù ông ta làm thế nào cũng không mở ra nổi.
Cuối cùng ông ta sợ tới mức chỉ có thể run lẩy bẩy lùi vào góc tường, hai tay ôm đầu, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì.
Mà Vương Phượng Kiều tỉnh lại sau nương theo ánh trăng từ cửa sổ tiến vào, thấy được Lục Quốc Khánh đang ngồi xổm ở góc tường.
Khi bà ta muốn mở miệng nói chuyện, Lục Hướng Noãn đột nhiên quay đầu lại cười quỷ dị với bà ta.
Vương Phượng Kiều không có tiền đồ bị dọa hôn mê bất tỉnh, Lục Hướng Noãn khẽ ồ trong lòng một tiếng, ngay sau đó quay đầu trở về, tập trung hỏa lực nhắm ngay Lục Quốc Khánh.
“Tôi chết oan quá… Xuống dưới với tôi đi…”
“Xuống dưới với tôi đi…”
Lục Hướng Noãn còn chưa nói xong, đã ngửi thấy được mùi nước tiểu, cô liếc mắt nhìn đũng quần của Lục Quốc Khánh theo bản năng, phát hiện vậy mà ông ta đã tiểu ra quần.
“Bà là… Ngọc Lan…” Lục Quốc Khánh nghe giọng nói hơi quen, run rẩy nói ra mấy chữ, nhưng vẫn không dám mở mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận