Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 220: Cứu giúp hoa màu

Tối qua Lục Hướng Noãn đã tìm được 15 cân bột ngô, nhưng mà vẫn bị mưa xối ướt, chỉ có điều cô không ném đi, mà lặng yên không tiếng động cho vào trong không gian.
Dù sao thế giới không gian đều yên lặng, không cần lo lắng bị mốc.
Đợi sau này luôn có lúc sử dụng được.
Mấy người miễn cưỡng thu dọn đồ một lát, thuận tiện lấy chăn moi ra dưới đống đổ nát phơi dưới ánh mặt trời.
Vương Hiểu Linh cầm quần áo mượn từ chỗ Lục Hướng Noãn, vẻ mặt thấp thỏm đi tới trước mặt cô, bởi vì vừa rồi kéo áo không cẩn thận xé rách.
“Chuyện đó, áo không cẩn thận bị tôi xé rách… Cô yên tâm đi, tôi sẽ trả lại cô một chiếc…” Vương Hiểu Linh càng nói càng nhỏ, bởi vì dựa theo tình hình hiện giờ trong đội, cô ấy sẽ đói đến tháng năm nào còn chưa biết.
“Không cần, lúc trước cô đã cứu tôi, coi như thanh toán xong.” Lục Hướng Noãn nói xong thì cầm lấy đồ của mình moi được từ đống phế tích, đi trở về.
Mà Vương Hiểu Linh thì bực bội cào tóc, cô ấy cứu cô không phải là vì mấy thứ này, nhưng mà quần áo chắc chắn phải trả lại cho cô một bộ.
Chữ nghèo này, gần như là in đầy trên trán cô ấy.
Có điều là bận việc cả đêm đã đói bụng sôi ùng ục, vẻ mặt Vương Hiểu Linh không chút biểu cảm cắn bánh bột ngô ngâm nước.
Bánh bột ngô này là mới đào từ dưới ra, nhưng mà cô ấy không nỡ ném, dù sao bây giờ có đồ ăn đã không tệ.
Không chỉ cô ấy, những người khác ở khu thanh niên trí thức cũng như vậy, bởi vì một nghèo hai trắng bọn họ chỉ có thể đào hết đồ phía dưới ra.
Mọi người không rảnh lo nghỉ ngơi, sau khi ăn bánh bột ngô trong tay thì đi làm việc.
Đợi Lục Hướng Noãn về nhà cất đồ xong, thì đến văn phòng đại đội, khi cô tới nơi này đã đứng một đống người.
Lục Hướng Noãn liếc mắt một cái thấy được đám thanh niên trí thức, im lặng không nói đi qua.
Mọi người đến bên kho hàng nhận dụng cụ, động tác nhất trí đi theo Hoắc Đại Khánh.
Ngoài ruộng nước sâu tới cẳng chân bọn họ, hiện giờ bọn họ có thể làm cũng chỉ có ngựa chết chữa thành ngựa sống, xả nước ra hết khỏi ruộng.
Nếu không hoa màu thật sự sẽ vàng đi, khô héo, thối nát, chết.
Chỗ bọn họ đi qua khắp nơi đều là hoa màu ngã xuống đất ngâm mình trong nước, không có một cây may mắn thoát khỏi, các đội viên cố nén đau đớn trong lòng bắt đầu làm việc.
Bởi vì bọn họ phải nắm chắc thời gian, nếu không đợi ba bốn ngày nước không xả ra, phần rễ bắp ngâm mình trong nước suốt, mặt trời lại chiếu xuống thì ngô sẽ chết hết.
Đào mương xả nước, các đội viên không dám dừng lại nghỉ ngơi, thậm chí đứa bé trong nhà cũng tới giúp đỡ.
Đám phụ nữ đi theo sau bọn họ vội vàng nhẹ nhàng nâng từng cây ngô ngã xuống đất dậy, hai người phối hợp.
Một người đỡ lấy, một người khác bồi thêm đất còn dùng chân dẫm cho chắc, bọn họ chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất cứu vớt hoa màu của bọn họ.
Cho dù ở trước mặt nhiều hoa màu như vậy giống như muối bỏ biển, nhưng bọn họ đều có ý nghĩ cứu được một cây thì cứu được một cây, bận từ sáng sớm đến tối muộn, cơm cũng không cần ăn.
Mà Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh phối hợp với nhau, làm ra dáng ra hình, hai người mệt mỏi thì đổi cho nhau.
Lục Hướng Noãn cảm thấy eo của cô sắp không còn là của mình, bụng không ngừng kêu to, nhưng mà những người khác làm đến khí thế ngất trời, cô không có mặt mũi nói không làm.
Mãi đến khi ánh trăng lên cao, trời tối Hoắc Đại Khánh mới dẫn mọi người về nhà, ngày mai làm tiếp.
Nhưng mà mọi người đâu nỡ rời đi, đống hoa màu ngâm trong nước là hoa màu của bọn họ, cả đám không nghe lời ông ấy đều vùi đầu vào làm việc.
Hoắc Đại Khánh thấy bọn họ kiên trì như vậy cũng không nói gì nữa, tiếp tục khom lưng làm việc.
Mãi đến hai ba giờ sáng, khi Lục Hướng Noãn suýt nữa mệt đến mức ngất đi, Hoắc Đại Khánh mới thét to mọi người mau trở về.
Cho dù các đội viên không muốn trở về cũng phải trở về, bởi vì không nhìn thấy rõ mọi thứ dưới chân, cả đám khiêng dụng cụ đi về nhà.
Được giải phóng Lục Hướng Noãn vội vàng ngồi xổm trên mặt đất, thở hổn hển từng hơi.
Có trời mới biết cô mệt đến mức nào, chân không phải chân, eo không phải eo, ngay cả tay cũng bị mài ra hai bọng nước to, quả thực đây không phải là cuộc sống của con người mà.
Cũng không nghỉ được lâu, đã bị Vương Hiểu Linh thúc giục nhanh về nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận