Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 422: Tôi là người sẽ đùa giỡn loại chuyện này sao

Bồ Tát ơi, sớm biết sẽ như vậy anh ta nói gì cũng không nói xấu sau lưng người ta, lúc này thì hay rồi, bị chính chủ người ta bắt ngay tại chỗ.
Hứa Đạt Nhạc không muốn sống nữa, anh ta muốn tìm bức tường va đầu vào.
Hoắc Cảnh Xuyên cũng không trả lời anh ta: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Hứa Đạt Nhạc nghe anh trả lời như vậy, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, vì thế nhanh chóng cầu xin chính chủ tha thứ.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên là người không dựa theo lẽ thường, rất thành thật nói với hai bọn họ mình rất thích một người.
Hơn nữa trọng điểm là yêu đơn phương.
Hứa Đạt Nhạc và Vương Hồng Binh nghe được xong, trực tiếp trợn tròn mắt.
Hứa Đạt Nhạc nhìn Hoắc Cảnh Xuyên với vẻ không dám tin, thật cẩn thận mở miệng hỏi:
“Đoàn trưởng Hoắc, anh không… Không… Đùa đấy chứ…”
Hoắc Cảnh Xuyên hỏi ngược lại: “Tôi là người sẽ đùa giỡn loại chuyện này sao?”
Nếu không phải đùa giỡn, vậy chính là sự thật, trong lúc nhất thời Hứa Đạt Nhạc còn có chút khó có thể tiêu hóa sự thật này.
Mà phản ứng của Vương Hồng Binh còn lớn hơn nữa, trên mặt tràn ngập bi thương, người không biết còn tưởng Hoắc Cảnh Xuyên là người đàn ông phụ lòng, tổn thương trái tim anh ta.
Tuy Hứa Đạt Nhạc khó có thể tiêu hóa sự thật này, nhưng mà anh ta vô cùng tò mò cô gái mà Hoắc Cảnh Xuyên thích trông như thế nào, cho nên miệng nhanh hơn não còn chưa kịp phản ứng đã hỏi:
“Đoàn trưởng Hoắc, chúng tôi từng gặp cô gái kia chưa?”
“Cậu chưa từng gặp, không phải người trong đoàn chúng ta, là thanh niên trí thức xuống nông thôn chỗ quê tôi.”
Hứa Đạt Nhạc vừa nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như thế, lập tức hiểu rõ, chẳng trách đoàn trưởng Hoắc hết kỳ nghỉ xong trở về, còn rầu rĩ không vui mấy ngày.
Tuy thường ngày anh không hay cười lắm.
Nhưng mà hiện giờ lá gan của Hứa Đạt Nhạc hơi lớn, tràn ngập dũng khí tiếp tục hỏi:
“Đoàn trưởng Hoắc, vậy thanh niên trí thức kia biết anh thích cô ấy không?”
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu, ngay sau đó nhớ tới lúc trước mình tỏ tình lần đầu tiên, có lẽ là đầu óc bị choáng váng.
Vậy mà tin tưởng lời nói dối vụng về còn ấu trĩ của cô.
Nếu thật sự có chồng sắp cưới, sao nỡ để một người phụ nữ như cô xuống nông thôn chịu khổ chịu tội.
Hoắc Cảnh Xuyên không tin lời nói dối này, đặc biệt là thanh niên trí thức kia còn là người da thịt mịn màng không chịu được khổ, xuống nông thôn lại không phải cưỡng ép.
Là tự nguyện.
Cho nên quy kết chồng sắp cưới mà cô nói là giả dối hư ảo, chỉ là lời nói dối thuận miệng bịa ra vì từ chối anh.
Nếu thật sự có mà nói, Hoắc Cảnh Xuyên cũng chướng mắt người đàn ông kia.
Dù sao loại đàn ông ngay cả người phụ nữ của mình cũng không chăm sóc tốt, vậy tính là đàn ông cái gì.
Chỉ là loại vô dụng mà thôi.
Hứa Đạt Nhạc nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như thế, trong lòng càng thêm tò mò thanh niên trí thức chưa từng gặp mặt trông như thế nào, mà khiến đoàn trưởng Hoắc mê đắm như vậy.
Phải biết rằng đại mỹ nhân như Đoạn Tiểu Vi mà anh không coi trọng, vậy thì thanh niên trí thức kia chắc chắn sẽ đẹp như tiên nữ.
Anh ta rất muốn gặp một lần, không biết sau này có cơ hội đó hay không.
Trong lòng bàn tay của Hoắc Cảnh Xuyên nắm lấy cúc áo kia, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Hoắc Cảnh Xuyên không nói một lời nhìn phương xa, tay nắm chặt cúc áo của phụ nữ.
Từ trước tới nay anh không tin thần Phật, chỉ tin vào bản thân, mấy chữ to con người có thể chiến thắng thiên nhiên.
Nhưng mà vì cô gái mình thích, anh ở trong lòng khẩn cầu trời thần Phật phù hộ cho mình.
Cưới được cô gái mà mình yêu về nhà, sau đó ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Tuy Lục Hướng Noãn nhận được nhiều khen thưởng ở huyện thành, nhưng mà trong lòng cô cũng biết rõ trong chuyện này có một phần công lao của Hoắc Đại Khánh.
Cho nên trong 2.5 cân bột mì trắng khen thưởng kia, cô lấy ra 1 cân, ngày hôm sau rảnh lập tức mang tới nhà cho Hoắc Đại Khánh.
Còn tiền và lu sứ to công xã khen thưởng, Lục Hướng Noãn sẽ để lại.
Bởi vì Lục Hướng Noãn cần dùng lu sứ to.
Hoắc Đại Khánh thấy Lục Hướng Noãn tới đây tặng đồ, đương nhiên là không chịu nhận.
Ở dưới cái nhìn của Hoắc Đại Khánh, mình không giúp được Lục Hướng Noãn chuyện gì.
Không đúng, không nên nghĩ như vậy, cho dù thật sự giúp đỡ, Hoắc Đại Khánh cũng không nhận, bởi vì như vậy không khác gì lão Vương đội bên cạnh.
Hơn nữa trái lại là trong đội bọn họ nợ ân tình của Lục Hướng Noãn, dùng được máy móc tiện còn dùng ít sức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận