Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 816: Dâu tây dại

Trước khi đi Hoắc Cảnh Xuyên đến trong phòng nhìn cô, phát hiện cô còn chưa tỉnh, ngay sau đó tay chân nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Lục Hướng Noãn tỉnh lại ăn hết bữa sáng Hoắc Cảnh Xuyên để lại xong, thì lấy đồ dùng đến tháng chưa dùng tới trong không gian ra giặt qua nước trong một lần, rồi phơi lên.
Chủ yếu là vì ứng phó Hoắc Cảnh Xuyên, nếu không đến tháng vẫn luôn không thay anh sẽ hoài nghi.
Trong chuyện này cần phải cẩn thận, quân nhân ấy à, tính nhạy bén và lực thấy rõ đều không thể nói.
Hoắc Cảnh Xuyên trở về thấy đồ dùng đến tháng phơi trên dây, lắc đầu, sau đó đi tìm Lục Hướng Noãn:
“Vợ à, mấy ngày này em không thể chạm vào nước lạnh, em để đồ cần giặt vào trong chậu ấy, đợi anh trở về anh sẽ giặt.”
Lục Hướng Noãn gật đầu có lệ, những thứ khác có thể để anh giặt, nhưng đồ dùng đến tháng thì trăm triệu không được, vừa giặt sẽ bị lộ.
“Muốn ăn gì? Để anh làm.”
Lục Hướng Noãn nghĩ một lát nói: “Mì sợi đi, nhanh hơn, lát nữa anh còn phải đi huấn luyện mà.”
Hoắc Cảnh Xuyên bảo Lục Hướng Noãn trở về phòng nghỉ ngơi, mà anh thì chui đầu vào bếp nấu cơm.
Mấy ngày Lục Hướng Noãn tới tháng, Hoắc Cảnh Xuyên dốc lòng chăm sóc, buổi tối càng không chợp mắt, chỉ sợ cô nói bụng đau, cho nên đôi mắt của anh xanh đen.
Còn huấn luyện cường độ cao, cả người nhìn vô cùng mệt mỏi.
Vương Chí Cường có chút không nhìn nổi, anh ta đặc biệt đi tìm Hoắc Cảnh Xuyên:
“Lão Hoắc, anh như vậy không được, tôi bảo anh này, anh nghe tôi đi, uống ít thuốc bồi bổ cơ thể, như vậy tốt cho anh, em dâu…”
“Cút xa một chút.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rời đi.
Vương Chí Cường cũng không buông tay, đuổi theo tiếp tục dông dài:
“Lão Hoắc, hiện giờ anh không nghe tôi, đợi khi anh như tôi mới biết làm chuyện gì cũng có lòng mà không có lực, còn bị vợ ghét bỏ.”
Hoắc Cảnh Xuyên chê anh ta ầm ĩ, đi thẳng tới văn phòng của sư trưởng.
Vương Chí Cường vừa thấy thế, lập tức câm miệng vào, sau đó chạy rất xa, sợ bị sư trưởng bắt được, lại giáo dục.
Phê bình anh ta lần trước đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ.
Dưới dốc lòng chăm sóc của Hoắc Cảnh Xuyên, cuối cùng kinh nguyệt của Lục Hướng Noãn cũng kết thúc.
Tuy rất muốn ăn thịt, nhưng Hoắc Cảnh Xuyên vẫn cố gắng nhịn xuống mấy ngày, mới cảm thấy mỹ mãn ăn thịt.
Chủ yếu là anh nghe người ta nói, kinh nguyệt mới đi lại làm chuyện đó sẽ không tốt đối với cơ thể phụ nữ, anh không muốn vợ sinh bệnh, anh hi vọng vợ sống khỏe mạnh cả đời.
Nếu hai bọn họ thực sự có một người phải sinh bệnh mà nói, vậy Hoắc Cảnh Xuyên tình nguyện là người bị bệnh.
Mà cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng được giải phóng, sáng sớm ngày hôm sau cô ăn cơm sáng xong thì đạp xe đến núi, tìm chỗ không có ai xoay người ném xe vào không gian, mình thì xách sọt lên núi hái thuốc.
Lục Hướng Noãn hái một ít thảo dược thường thấy, khi đang trở về thì phát hiện một vùng dâu tây dại sinh trưởng rất tốt, quả đỏ rực, có lẽ là chín rồi.
Đang là tháng 5, là mùa dâu dại chín.
Lục Hướng Noãn khom người hái một quả ăn, rất ngọt, dường như lớp vỏ bên ngoài bọc mùi thơm nhàn nhạt của cỏ xanh.
Nếu gặp phải vậy hái một ít về, dâu tây dại rất nhỏ, Lục Hướng Noãn hái khoảng nửa tiếng thì dừng.
Dư lại còn nhiều, cô định đợi lần sau hái, nếu không hái hết, cô và Hoắc Cảnh Xuyên không ăn hết lại hỏng.
Cô tìm lá cây lót ở sọt, sau đó bỏ dâu tây đã hái vào, rồi đi xuống chân núi.
Khi sắp đến chân núi, một con gà rừng vỗ cánh phành phạch ở trước mặt Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn vội vàng đặt sọt xuống đất, sau đó nín thở, tìm đúng thời cơ lao tới.
Gà rừng bị kinh hãi, dùng sức vỗ cánh trong lòng cô, Lục Hướng Noãn nhanh chóng nhân cơ hội trói hai chân nó vào.
Sọt không có chỗ chứa, Lục Hướng Noãn chỉ có thể ném nó vào không gian trước, sau đó mới đứng dậy phủi bụi trên người.
Sau khi lướt một vòng không có ai xong, thì đạp xe rời đi.
Trình Hiểu Yến đang nói chuyện ở cửa khu người nhà thấy Lục Hướng Noãn, nhanh chóng chào hỏi:
“Hướng Noãn, em đi đâu thế?”
“Đi dạo một vòng quanh núi.” Lục Hướng Noãn dừng xe lại nói chuyện với cô ấy.
Cô vừa nói những lời này, những người khác đều kiễng chân nhìn sọt trên lưng cô.
Khi thấy quả dại còn có đống cỏ, đột nhiên không còn hứng thú.
“Dì, dì.” Đứa nhóc Vương Ái Dân không đủ cao, chỉ có thể kéo ống quần của Lục Hướng Noãn hấp dẫn lực chú ý của cô.
“Ái Dân.” Lục Hướng Noãn khom lưng nói với cậu bé.

Bạn cần đăng nhập để bình luận