Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 328: Đồng ý

Lục Hướng Noãn cũng không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy, việc học này chính là bát sắt, ở niên đại này chính là nổi tiếng tàn nhẫn, đặc biệt là ở nông thôn thời buổi này.
Cho nên khi cô nghe xong chỉ hơi mở to mắt, sau đó nhanh chóng hoàn hồn.
Vương Chí Thành sợ Lục Hướng Noãn không đồng ý, cho nên nhanh chóng hứa hẹn với cô:
“Thanh niên trí thức Lục, chuyện công điểm cháu cứ yên tâm, chỉ cần cháu đồng ý, chuyện gì cũng dễ thương lượng.”
“Còn có gì mà thương lượng, không phải tối qua mấy chúng ta đã thương lượng xong sao, chỉ cần thanh niên trí thức Lục đồng ý, trong đội chúng ta sẽ cho công điểm tuyệt đối.” Quách Cẩu Tử nhìn bạn già lại vòng đi vòng lại đi loanh quanh, thì không vui nói.
Lão già này làm việc không thành thật chút nào.
Vương Chí Thành nghe ông ấy nói như vậy, lập tức có chút lúng túng gương mặt đỏ lên, sợ Lục Hướng Noãn tức giận, nhanh chóng giải thích với cô:
“Thanh niên trí thức Lục… Chú không… Chú không có… Ý này…”
Nhưng mà ông ấy càng nói càng không tự tin, cuối cùng ấp úng không nói nên lời.
Cũng may Lục Hướng Noãn không để trong lòng, cười một cái coi như qua chuyện này, mà Vương Chí Thành nhìn thấy hành động này của cô, trái tim vẫn luôn thấp thỏm cuối cùng cũng an tâm.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu suy xét thế nào, bọn chú không vội, cháu nghĩ kỹ rồi thì nói với bọn chú là được, công điểm cứ dựa theo lời chú Quách cháu nói, cho cháu công điểm tuyệt đối. Chuyện vừa rồi cháu cũng đừng trách chú Vương, chú cũng chỉ suy nghĩ cho trong đội mà thôi.” Vương Chí Thành cho cô thời gian suy nghĩ.
Có thể nói là vì khiến Lục Hướng Noãn đồng ý, đại đội Hồng Kỳ bọn họ đã bỏ cả vốn lẫn lãi.
“Cháu đồng ý.” Lúc này không đồng ý, còn đợi tới khi nào, cơ hội tốt như vậy nếu Lục Hướng Noãn bỏ lỡ, vậy sau này phải ôm cột to khóc lớn đi.
“Cái gì?” Quách Cẩu Tử còn đang chuẩn bị tính toán rời đi, kết quả vừa nghe Lục Hướng Noãn mở miệng lập tức quay đầu trở về, đôi mắt sáng như 500 cái đèn cùng bật lên.
“Thật ư?” Vương Chí Thành cũng kích động vỗ bàn, đứng bật dậy khỏi ghế, dán sát mặt vào mặt Lục Hướng Noãn, đôi mắt sáng rực nhìn cô.
Biểu cảm chuyên chú giống như có thể kéo sợi, khụ khụ, trật rồi.
Lục Hướng Noãn im lặng lùi về sau hai bước, sau đó gật đầu với hai bọn họ.
Lúc này hai người mới dám tin tưởng, chuyện này thật sự thành, cả đám nhếch miệng cười suýt nữa chảy cả nước dãi.
“Thanh niên trí thức Lục, chú đại diện cho các đội viên của đại đội Hồng Kỳ cảm ơn cháu.”
“Còn có chú nữa, chú cũng vậy.” Quách Cẩu Tử cũng không cam lòng lạc hậu nói.
Hai người vô cùng nghiêm túc khom lưng với Lục Hướng Noãn.
Từ nay về sau đại đội Hồng Kỳ bọn họ cũng có bác sĩ, lúc này Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử đều ước gì triệu tập hết tất cả đội viên, mở cuộc họp.
Nói cho các đội viên tin tức tốt này, Vương Chí Thành có tin tưởng các đội viên sẽ đồng ý chuyện này, còn giơ hai tay hai chân tán thành.
Hai người lại bắt đầu nói chuyện trên trời với Lục Hướng Noãn, thuận tiện nói tình hình dân cư ở đại đội Hồng Kỳ cho Lục Hướng Noãn trước tiên, cho cô biết được đại khái tình hình.
Bao gồm trong đội có nhà ai khó chơi không nói lý cũng nói hết với cô, bảo cô sau này khám bệnh chú ý một chút.
Lục Hướng Noãn ghi tạc trong lòng những lời hai bọn họ nói.
Tóm lại cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng thoát khỏi lao động tay chân nặng nề, bắt đầu đi con đường khác biệt, đi bước một dựa theo con đường cô bố trí lúc trước.
Đợi chịu đựng mấy năm, cô sẽ hoàn toàn giải phóng.
Đám Lục Hướng Noãn dọn kho hàng trống bên cạnh văn phòng đại đội ra, đặc biệt dùng để khám bệnh cho người trong đội, cũng coi như là một phòng y tế.
Mà nhiệm vụ chính của Lục Hướng Noãn là ngồi trong căn phòng này đợi người trong đội tới.
Thu dọn xong, Vương Chí Thành bảo Quách Cẩu Tử xuống ruộng trông chừng các đội viên, tránh cho có người không làm việc nghiêm túc, dùng thủ đoạn gian dối.
Mà ông ấy thì dẫn Lục Hướng Noãn đi tìm Hoắc Đại Khánh.
Trên đường đi, Vương Chí Thành còn không quên nói lời cảm ơn với Lục Hướng Noãn, Lục Hướng Noãn vừa nghe thì biết là có chuyện gì, vô cùng thản nhiên tiếp nhận.
Hai người đi song sóng, vẫn duy trì khoảng cách hơn 1 mét, vừa nói vừa cười đi đến nhà Hoắc Đại Khánh.
Chỉ chưa tới mấy phút, đã đến nơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận