Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 884: Sao chỉ có hai người trở về

Vừa nghe là nguyên nhân này, trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên lập tức không còn ý nghĩ âm u kia nữa, tâm trạng thoải mái hơn:
“Không sao, vợ, em như vậy là làm chuyện tốt.”
Là anh hiểu lầm vợ, vợ anh không có không cần anh, giống như có vạn người tí hon đang hò hót xung quanh tai anh.
Cho nên dọc theo đường đi, Hoắc Cảnh Xuyên vui sướng vẫn luôn cười toe toét.
Còn thường phát ra tiếng cười ngây ngô.
Lục Hướng Noãn nghe được, cúi đầu cười không nói chuyện.
Hồ Ái Hương nhìn thấy phía sau không có ai, nôn nóng hỏi Lưu Quốc Diệu trước mặt:
“Sao chỉ có hai người trở về, Cảnh Xuyên đâu? Đã tìm được Hướng Noãn chưa? Sao anh không nói lời nào, có phải muốn em sốt ruột đến chết hay không?”
Lưu Quốc Diệu mới đạp xe mấy chục dặm còn chưa ổn định lại nghe vợ hỏi hết câu này tới câu khác, thì đau đầu.
Đợi khi anh ta thở ổn định lại chuẩn bị nói với cô ấy, thì không ngờ bị Vương Chí Cường ngồi ghế sau cướp nói trước.
“Chị dâu, đã tìm được em dâu, hiện giờ hai bọn họ đang trên đường trở về, chị không cần lo lắng đâu.”
Trình Hiểu Yến nghe thấy những lời này thì hơi sốt ruột, lay cánh tay Vương Chí Cường nói:
“Sao hai anh không về cùng với bọn họ? Trời tối như thế, nếu hai đứa đi đường xảy ra chuyện gì, thì nên làm sao bây giờ? Anh đúng là không cẩn thận gì.”
Nghe vợ anh ta nói như vậy, trên đầu Vương Chí Cường xuất hiện ba dấu chấm hỏi.
Vợ anh có lầm hay không, cho dù xảy ra chuyện cũng là anh ta mới đúng, đâu tới lượt lão Hoắc.
Với cơ thể đó của lão Hoắc, một quyền đánh chết ba người cũng không nói chơi.
Hơn nữa sát thần như lão Hoắc, người khác nhìn thấy anh không né anh đi đã tính là tốt, đâu nghĩ quẩn trong lòng vội vàng tìm đánh, vợ anh ta đúng là buồn lo vô cớ.
Nhưng mà Vương Chí Cường sợ nói chậm, lại bị đánh một trận, vì thế nhanh chóng giải thích:
“Sắp trở về rồi, ở ngay sau bọn anh thôi, yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Không còn sớm nữa, nhanh về nhà ngủ đi, mệt chết anh rồi.”
Vừa đi vừa về như vậy ít nhất cũng phải mất bốn tiếng, hiện giờ phải đến 12 giờ, sắp mệt chết anh ta rồi, sáng mai còn phải đi làm nữa.
Trình Hiểu Yến chưa thấy hai người trở về, trong lòng có chút lo lắng: “Muốn về thì anh về đi, lát nữa em về.”
Hồ Ái Hương cũng có ý nghĩ giống với cô ấy, trở về sẽ lo lắng không ngủ được, còn không bằng ở đây đợi hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên trở về.
Vợ không đi, chồng đâu dám đi về, vì thế Lưu Quốc Diệu và Vương Chí Cường liếc mắt nhìn nhau một cái, chấp nhận số mệnh ở lại.
Đột nhiên Hồ Ái Hương đứng dậy, nhìn về phía Trình Hiểu Yến:
“Đã muộn như vậy Hướng Noãn và Cảnh Xuyên chắc chắn chưa ăn cơm, mọi người đợi ở đây, chị về nhà nấu bát mì, sẽ quay lại nhanh thôi.”
Trình Hiểu Yến nghe cô ấy nói như vậy, nhanh chóng đứng dậy phủi bụi trên mông:
“Chị dâu, em giúp chị.”
Hồ Ái Hương vội vàng xua tay: “Không cần không cần, em ở đây đợi là được, chị đi một lát là về.”
Ngay lúc này bụng của Lưu Quốc Diệu cũng sôi lên, buổi tối ăn ít đồ ăn sau đó đạp xe mấy tiếng, đã sớm tiêu hao hết sạch, vì thế anh ta bảo Hồ Ái Hương cũng nấu một phần cho mình và Vương Chí Cường.
Vương Chí Cường vừa nghe thấy thế vội xua tay: “Chị dâu, em không cần, chị nấu cho sư trưởng là được.”
Sao anh ta có thể ăn cơm nhà sư trưởng được, đặc biệt là thứ đắt như mì sợi.
Nhưng mà Hồ Ái Hương không nghe lời anh ta, ngay sau đó giải quyết dứt khoát: “Nếu vậy thì nấu cả đi, còn có Hiểu Yến nữa, lát nữa cũng ăn chút nhé. Ban đêm lạnh, ăn một ít cho ấm cơ thể.”
Ngay sau đó không cho phân trần về nhà nấu mì.
Trình Hiểu Yến có chút ngượng ngùng, vội về nhà xách bình nước đường đỏ tới.
Hồ Ái Hương nấu mì mang tới cửa Hoắc gia, đợi hai người trở về.
Hồ Ái Hương vừa đến một lát, Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên đạp xe tới cửa nhà.
Nói thật Lục Hướng Noãn nhìn thấy mấy người ngồi ở cửa nhà, có chút kinh ngạc: “Chị dâu, tối muộn như vậy sao chị lại tới đây đứng?”
Tận mắt nhìn thấy hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên trở về, trong lòng Hồ Ái Hương mới xem như yên tâm:
“Các em trở về thì tốt, Hướng Noãn, nhanh đẩy xe với Cảnh Xuyên về nhà đi, sau đó về nhà chị dâu ăn chút đồ ăn rồi ngủ.”
Nghe cô ấy nói như vậy, Lục Hướng Noãn đã đoán được bọn họ đặc biệt ở đây đợi mình và Hoắc Cảnh Xuyên trở vè, trong lòng lập tức như bị thứ gì đó lấp đầy.
So với xã hội hiện đại tường đồng vách sắt không có nhân tình, cô càng thích niên đại chất phác khắp nơi khắp chốn tràn ngập nhân tình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận