Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 305: Đáng tiếc đây là hiện thực, không phải mơ

Lan Hoa nói tới phương thuốc cổ truyền lập tức thao thao bất tuyệt, dù sao đây cũng là tâm huyết nhiều năm có được.
Nhưng mà người khác ăn phương thuốc cổ truyền kia đều có thai, nhưng mà bụng con dâu của bà ấy nhiều năm như vậy vẫn không có động tĩnh.
Quả thực chính là khiến người ta phát sầu.
Lục Hướng Noãn nghe trong lòng có chút không khỏe, nhanh chóng mở miệng cắt ngang lời Lan Hoa nói:
“Thím, cháu đã biết rồi, thím không cần phải nói nữa.”
Nói thêm nữa, Lục Hướng Noãn cảm thấy cơm mình ăn tối nay đều sẽ nôn ra hết mất.
“Làm sao thế?” Lúc này đổi thành Lan Hoa nghi ngờ.
Lục Hướng Noãn nói:
“Thím, không sao, như vậy đi, chiều ngày mai cháu thay thuốc cho Tam Ma Tử xong, thím dẫn con trai con dâu thím tới nhà cháu một chuyến, cháu xem xem là có chuyện gì, thím xem như vậy có được không?”
“Được được, thanh niên trí thức Lục, thật sự cảm ơn cháu, cảm ơn cháu.” Vẻ mặt Lan Hoa kích động nói.
“Không có gì đâu ạ, hôm nay cháu tới nhà thím ăn ké bữa cơm, nếu thím nói như vậy thì coi cháu như người ngoài rồi, lần sau cháu không dám tới nữa.”
“Thanh niên trí thức Lục, thật ư, thím thật sự không biết nên nói gì.” Lan Hoa vừa nói vừa gạt lệ: “Lúc nào cháu muốn ăn cơm thím nấu thì tới nhà thím, thím nấu cho cháu.”
Có trời mới biết, mấy năm nay bà ấy sống như thế nào, đặc biệt là cuộc sống vợ chồng son của con trai con dâu càng ngày càng không tốt, sau lưng bị không biết bao nhiêu người chỉ trỏ nói xấu.
Ai bảo nông thôn có phong tục này, tội bất hiếu có ba điều, mà không có con nối dõi là lớn nhất, nếu không đợi già chân dẫm vào quan tài, thì không có ai khiêng quan tài giúp mình.
Càng khỏi phải nói con trai còn là trụ cột trong nhà.
Lão Ngưu nhà bên trong nhà không phải có tám con trai sao, còn có một đứa nhỏ đang ở trong bụng, hai tháng nữa sẽ sinh.
Đám phụ nữ trong đội nhìn bụng của cô ta, đều đoán đứa bé lần này lại là con trai, đúng thật là, khiến người ta nhìn mà giận sôi.
Người khác muốn mang thai còn không mang thai được, nhà anh ta thì giống y như châu chấu sinh con, sinh hết đứa này tới đứa khác.
Nói không khoa trương chút nào, ở trong đội có thể đi ngang tám chân như con cua.
Cho dù là cả nhà bọn họ sống quá nghèo, ngay cả cơm còn ăn không đủ no, nhưng trong đội không có người không có mắt dám bắt nạt cả nhà bọn họ.
Chỉ mong lần này có thể nhờ phúc của thanh niên trí thức Lục, khiến bà ấy sớm ngày bế được cháu, như vậy đợi sau này bà ấy chết đi cũng có thể nhắm mắt, đi xuống còn có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông Vương gia.
Lục Hướng Noãn lại trò chuyện với bà ấy ở cửa nhà mình mấy câu, còn nhận lấy khoai lang đỏ khô bà ấy mang tới.
Cô không nhận mà nói, trong lòng bọn họ cũng bất an, đến lúc đó Lục Hướng Noãn nhất định sẽ dốc toàn lực chữa bệnh cho bọn họ.
Cuối cùng cũng nói xong Lục Hướng Noãn còn không quên nhìn theo Lan Hoa rời đi, mãi đến khi mình không thấy rõ bóng dáng bà ấy, mới đi vào nhà.
Cô đóng cửa vào, sau đó dùng gậy chặn ngang cánh cửa.
Như vậy an toàn.
Đợi cô xoay người lại, nương theo ánh trăng phát hiện trong sân nhà mình có người đang ngồi, đợi cô tới gần nhìn phát hiện là Vương Hiểu Linh.
“Tối muộn cô không ngủ được, ngồi ngốc ở đây làm gì, trúng gió à.”
“Buổi tối có chút lo lắng cho cô, cho nên cũng không có việc gì nên ở trong sân đợi cô.” Vương Hiểu Linh thấy Lục Hướng Noãn đã trở về, mới yên lòng.
Cô ấy nói với Lan Hoa trong nồi có nước tắm đã đun xong, rồi đứng dậy xoay người về phòng.
Không biết vì sao Lục Hướng Noãn nghe Vương Hiểu Linh nói lo lắng cho cô, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, nhưng ngay sau đó bị cô ném ra sau đầu, xắn tay áo xoay người vào phòng bếp.
Hôm nay làm việc cả ngày, mệt đến mức trên người đều là mồ hôi, dinh dính bẩn muốn chết, cuộc sống như vậy chính là tra tấn đau đớn muốn chết đối với Lục Hướng Noãn.
Cô ước hiện giờ chỉ là giấc mơ, đợi khi cô mở mắt ra, mình lại quay về giường to mềm mại trong khách sạn kia.
Đáng tiếc đây là hiện thực, không phải mơ.
Nếu không tắm rửa, Lục Hướng Noãn chú định tối nay bản thân không ngủ ngon, cho nên cô mở nắp nồi ra, phát hiện bên trong tràn đầy nồi nước ấm, giống y như những lời Vương Hiểu Linh mới nói.
“Còn rất hiểu chuyện.” Lục Hướng Noãn nhẹ giọng nói, ngay sau đó dùng gáo múc nước ra.
Nước ấm tràn đầy một thùng nước, chỉ dựa vào tay xách qua vẫn hơi khó khăn đối với cô, cho nên Lục Hướng Noãn lôi kéo cuối cùng cũng kéo được tới phòng tắm của mình, chẳng qua phí nhiều sức lực của cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận