Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 548: Trong lòng Vương Quế Anh lên men

Nhưng không chịu nổi là vật hiếm lạ, là vật phẩm dinh dưỡng thời buổi này.
Nhưng mà dân chúng tóc húi cua nhà ai nỡ bỏ tiền mua mấy thứ tốt này, trừ phi là vợ chồng công nhân viên trong thành phố, gia đình trong tay có chút tiền dư mới nỡ mua.
Cho nên phần tốt của Vương Quế Anh đối với cô, Lục Hướng Noãn cũng ghi nhớ trong lòng.
Hiện giờ nhà cô còn có một hộp sữa bột Vương Quế Anh tặng, sữa bột này trân quý hơn sữa mạch nha nhiều, cần có phiếu sữa bột mới mua được.
Mà phiếu sữa bột phát hành ở Hoa Quốc quả thực là ít càng thêm ít, cho nên phần quà đó càng thêm nặng.
Nhận lấy lại trả về cho người ta là chuyện không có khả năng, bởi vì nếu thật sự làm như vậy, thì không khác gì vả mặt người ta.
Lục Hướng Noãn cảm thấy mình không ngốc đến mức độ ấy.
Cho nên Lục Hướng Noãn quyết định đợi đến tết, đến lúc đó dựa vào tới cửa chúc tết, lấy vải cô mua được lúc trước trong không gian, sau đó cắt bảy tám mét đưa qua.
Dù sao hiện giờ cách ăn tết, tính ngày còn rất gần.
Đống vải trong không gian của cô ở kiếp trước có thể là rác không người nào muốn, nhưng thời buổi này là đồ mọi người xếp hàng suốt đêm, tranh rách da đầu cũng không cướp được.
Rất trân quý, cho nên tặng quà, có lẽ người Hoắc gia cũng không ghét bỏ.
Vương Quế Anh cười tủm tỉm nhận lấy cốc không trong tay Lục Hướng Noãn.
Bà ấy thật sự càng nhìn Lục Hướng Noãn càng hài lòng, chỉ đáng tiếc, nghĩ như vậy Vương Quế Anh đột nhiên thở dài.
Cũng may Lục Hướng Noãn uống sữa mạch nha xong hiện giờ đang vô cùng chăm chú rút kim châm cứu cho Hoắc Cảnh Xuyên, cho nên đương nhiên không rảnh chú ý tới chút tâm tư của Vương Quế Anh.
Hoắc Cảnh Xuyên không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, chỉ trong nháy mắt, anh còn chưa nhìn đủ cô gái nhỏ của anh mà, cô gái nhỏ đã thu dọn đồ đi về.
Tác giả PS: “Nhìn đủ ư? Cả đời anh còn không nhìn đủ à…”
Lục Hướng Noãn lại dặn dò Vương Quế Anh một lát, đó chính là nhất định phải kiên trì uống thuốc, ngàn vạn lần không thể dừng.
Nếu uống hết thuốc thì đi tìm cô, cô sẽ kê tiếp.
Vương Quế Anh nghiêm túc nghe cô nói dựng hai lỗ tai, thường xuyên liên tục gật đầu, giống y như đứa bé nghiêm túc nghe giáo viên nói chuyện ở nhà trẻ…
Vô cùng đáng yêu.
Lục Hướng Noãn thấy bà ấy nghe lọt, lúc này mới yên tâm, khi cô định xoay người rời đi, thì đột nhiên nhớ tới còn chưa đưa bản vẽ trong tay.
Nếu không tìm thấy đại đội trưởng, vậy con ông ấy cũng giống vậy, dù sao cô vẽ rất đơn giản dễ hiểu.
Tìm thợ mộc có chút tay nghề sẽ nhìn ra được, chẳng qua bốn cái bánh xe phía dưới xe lăn, đến lúc đó tìm sẽ hơi phiền phức.
Nhưng tóm lại là có thể làm được, bởi vì đừng khinh thường tay nghề thủ công, đều là ngưng tụ kết tinh trí tuệ của lão tổ tông qua trăm ngàn năm.
Lục Hướng Noãn móc tờ giấy trong túi ra đưa cho Hoắc Cảnh Xuyên:
“Đây là xe lăn tôi vẽ, ngày mai anh bảo đại đội trưởng tìm người làm một cái, như vậy mỗi ngày anh đều có thể ra cửa, không cần luôn nằm trên giường đất.”
Trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên có sóng biển quay cuồng, cầm trang giấy hơi mỏng trên tay, trong mắt tràn ngập không dám tin xen lẫn chút kinh ngạc vui mừng nhìn Lục Hướng Noãn.
Cô gái nhỏ đau lòng anh sao?
Nếu Lục Hướng Noãn biết đưa tấm bản vẽ này khiến anh hiểu lầm sâu như vậy, cô tình nguyện không vẽ ra.
Ngoài ra cô còn muốn nói thêm một câu: Đại ca anh thật sự hiểu lầm rồi… Cho dù là bùn lầy trên đê cũng không dày bằng da mặt anh.
Nói đùa à, cô sẽ đau lòng anh ư?
Không có một chút nào.
Sự thật chứng minh không lâu sau, Lục Hướng Noãn nhìn vết sẹo lớn nhỏ trên lưng Hoắc Cảnh Xuyên, cô thật sự đau lòng tới mức không nói nên lời.
Nhưng đó là chuyện sau này.
Lục Hướng Noãn thấy anh không nói câu nào cho rằng anh thất thần, lại không chê phiền nói lại lần nữa.
Hoắc Cảnh Xuyên “ngoan ngoãn” gật đầu.
Lục Hướng Noãn thấy anh nghe hiểu, thì không nói hai lời cầm lấy đồ của mình rời đi.
Vương Quế Anh nhanh chóng chạy tới cửa tiễn cô, mãi đến khi không thấy bóng dáng của Lục Hướng Noãn, lúc này bà ấy mới xoay người về phòng.
Vừa thấy lão tam nhà mình nghiêng đầu ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ, trong phòng ngoại trừ hai mẹ con bọn họ thì không còn người khác, cho nên Vương Quế Anh không nhịn được trêu ghẹo:
“Người đã không thấy bóng dáng, còn nhìn cái gì. Lại nhìn tròng mắt sẽ rớt ra đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận