Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 240: Dọn đến nhà mới

Sau khi nói xong, Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, Lục Hướng Noãn nhanh chóng nói cảm ơn với Hoắc Đại Khánh, đuổi theo.
“Sao hôm nay tên nhóc này dễ nói chuyện như vậy? Còn cướp làm việc nữa.” Hoắc Đại Khánh gãi mái tóc vốn thưa thớt không có nhiều tóc của mình, ông ấy không nghĩ ra lão tam nhà ông ấy luôn sợ phiền phức sẽ tốt bụng như vậy.
Lục Hướng Noãn đi theo sau anh, nhưng mà từ đầu tới cuối luôn cách anh xa ba thước.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên đi phía trước đương nhiên không vui khi thấy cô bài xích mình như vậy, cho nên cố ý đi chậm lại để cô đuổi kịp.
Kết quả Lục Hướng Noãn ngẩng đầu bước về phía trước, khi đi ngang qua anh còn không nhìn anh một cái.
Trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên bực bội muốn chửi bậy một câu, sau đó nhanh chóng đuổi theo, làm bộ như không có chuyện gì hỏi:
“Thanh niên trí thức Lục, cô ghét tôi.”
Dùng giọng điệu chắc chắn.
“Không có.” Tốt xấu gì cũng giúp cô xây nhà còn bỏ nhiều sức lực nhất, sao bây giờ Lục Hướng Noãn có thể ghét anh.
Muốn ghét cũng là chuyện sau này.
“Vậy cô không ghét tôi, vì sao cách tôi xa như vậy?” Hoắc Cảnh Xuyên không nghe thấy cô nói như vậy, gánh nặng trong lòng buông bỏ.
“Vậy tôi ghét anh.” Không muốn nói nhiều lời với anh, Lục Hướng Noãn nói xong thì đi thẳng.
Hoắc Cảnh Xuyên không biết phải làm thế nào chỉ có thể xách đồ đi theo sau cô.
“Đưa tay nải cho tôi là được, hôm nay làm phiền anh rồi, cảm ơn.” Sau khi tới sân nhà mình, Lục Hướng Noãn mới mở miệng nói chuyện.
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên đưa tay nải trong tay qua, sau đó đứng yên ở đấy như sư tử, vẫn không nhúc nhích.
Lục Hướng Noãn xách theo tay nải đặt vào trong phòng ngủ, khi trở ra thì thấy Hoắc Cảnh Xuyên còn ở trong sân chưa đi.
“Anh Hoắc, một cô gái như tôi không thích hợp tiếp tục giữ anh ở nhà, nếu như bị người khác thấy được, lại ầm ĩ ra lời đồn vớ vẩn, tôi cảm thấy tôi sẽ không sống nổi.” Lục Hướng Noãn cảm thấy mình đã nói uyển chuyển như vậy, nếu anh thức thời một chút thì nên lập tức rời đi.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn đã nói xong một lúc lâu, người này vẫn giống y như ngọn núi đứng yên không nhúc nhích.
“Anh Hoắc?” Lục Hướng Noãn nổi giận, lông mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi.
“Buổi tối chiếu cố bản thân thật tốt.” Hoắc Cảnh Xuyên lấy lại tinh thần nói xong thì đi ra ngoài.
Mà Lục Hướng Noãn thì anh đi hai giây, nhanh chóng khóa cửa sân lại.
Phù, cuối cùng cũng yên tĩnh, Lục Hướng Noãn cảm thán.
Sau đó cô cũng không nghỉ ngơi, bắt đầu chấp nhận số mệnh dọn dẹp, quét dọn mỗi ngóc ngách thật sạch sẽ.
Hiện giờ nhà cô đứng đầu trong đội, dù sao gạch xanh làm tường ngoài cả đội đều không có người nỡ làm như thế.
Bởi vì đều là nghèo muốn chết.
Nếu nói khuyết điểm duy nhất ở nơi này, đó chính là trong sân không có giếng, cô còn phải mỗi ngày gánh nước trở về dùng.
Giặt quần áo còn có thể tạm chấp nhận, cô ở ngay gần sông trong đội, nhưng nước ăn không thể dùng tạm.
Hơn nữa hiện giờ nước trong không gian, cô cũng thỉnh thoảng mới uống một ít.
Nghĩ tới đây Lục Hướng Noãn lại sầu, nhưng muốn đào giếng ít nhất phải 5-60 tệ, ở bên ngoài cô đã không chịu nổi lăn lộn.
Chuyện này khiến Lục Hướng Noãn không thể không cảm khái, có đôi khi giả nghèo cũng khó, giống như thần giữ của canh giữ mấy đồ chết bên trong không gian.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ở ngoài cửa khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó lắc mình rời đi.
Lục Hướng Noãn thu dọn đồ xong trời đã tối, lau cơ thể mình xong cô mặc đồ ngủ vào, lên giường.
Chăn của cô hiện giờ là lấy từ không gian ra, chẳng qua bị cô động tay động chân, bên trong dùng bông lúc trước cô tích trữ ở Tân Thị, bên ngoài thì dùng vải vá thành từng mụn vá.
Như vậy cho dù trong phòng có người tới, Lục Hướng Noãn cũng không cần lo lắng bị phát hiện.
Lục Hướng Noãn không yên tâm xuống giường đất, kiểm tra cửa sổ đã đóng kín lúc này mới yên tâm, cô còn thuận tiện đặt bẫy thú rừng mà thợ săn thường dùng ở cửa của mình.
Phía dưới gối cũng đặt một con dao gọt hoa quả vô cùng sắc bén.
Không có biện pháp, Lục Hướng Noãn không dám xem nhẹ lòng người chỉ có thể dùng phương thức của cô bảo vệ mình, đặc biệt là căn nhà này của cô, ít nhiều gì người trong đội sẽ đánh chủ ý với cô.
Đặc biệt cô còn là thanh niên trí thức từ nơi khác tới.
Làm xong chuyện này, cô cho một con gấu bông vào trong chăn, sau đó tiến vào không gian.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì khi trời tối lại đã ra khỏi nhà, anh sợ thanh niên trí thức kia xảy ra chuyện, cho nên vẫn luôn mở to mắt canh giữ ở đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận