Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 726: Đưa ra yêu cầu

Lục Hướng Noãn vừa định vươn tay móc ra, thì bị Lưu Thúy đè lại:
“Không phải đồ, là tiền mừng tuổi nên cho khi tết, ăn tết con không tới, bây giờ bổ sung cũng không muộn. Đây là tâm ý của cha mẹ, con không thể từ chối, nhanh trở về đi, cha mẹ không tiễn con nữa.”
Nếu bà ấy đã nói như vậy, Lục Hướng Noãn chỉ có thể nhận trước: “Cảm ơn mẹ nuôi.”
Ngay sau đó cô đạp xe rời đi.
Đợi Lục Hướng Noãn đạp xe về nhà, mới móc đồ trong túi ra, là một tờ đại đoàn kết.
Trong thời gian lương tháng phổ biến của công nhân chỉ mới ba bốn mươi tệ, có thể nghĩ tới tờ đại đoàn kết này có phân lượng nặng cỡ nào.
Đương nhiên là Lục Hướng Noãn biết bọn họ muốn thay đổi biện pháp trợ cấp cho cô, sợ cuộc sống của cô khổ cực.
Nắm chặt tờ tiền trong tay, trong lòng Lục Hướng Noãn cảm thấy ấm áp.
Một lát sau, Lục Hướng Noãn cất tiền đi, dựa vào trước bàn viết phương thuốc, là thuốc bổ cô đồng ý với Lý Tiểu Uyển.
Sau khi viết xong Lục Hướng Noãn lại nhìn một lần, đảm bảo không có vấn đề gì mới cầm phương thuốc đến không gian bốc thuốc.
Có mấy vị trung dược sau núi không có, cô chỉ có thể tìm trong không gian.
Lục Hướng Noãn phối thuốc một tuần cho Lý Tiểu Uyển, gói hẳn hoi xong thì đặt sang một bên, nghĩ lần sau có rảnh sẽ đưa cho cô ấy.
Khi Lục Hướng Noãn bắt mạch cho Lý Tiểu Uyển phát hiện trong bụng Lý Tiểu Uyển có hai đứa, nhưng cô không chắc chắn lắm, cho nên cô định mấy ngày nữa xin nghỉ với đại đội trưởng, lại đến một chuyến.
Nếu là song sinh, vậy phải thông báo cho đám Vương Quốc An chuẩn bị sớm một chút, dù sao thời buổi này điều kiện chữa bệnh kém, sinh đứa bé như tiến vào quỷ môn quan.
Càng khỏi phải nói Lý Tiểu Uyển đang mang thai đôi, như vậy càng nguy hiểm.
Nếu đến lúc đó mình chưa rời đi, còn ở đại đội Hồng Kỳ, thì có thể đỡ đẻ giúp cô ấy.
Nếu không có ở đây, Lục Hướng Noãn tính toán khi đi sẽ để lại ít nhân sâm ngâm nước linh tuyền cho Lý Tiểu Uyển, để khi cô ấy sinh ngậm lấy nó.
Chẳng qua nhân sâm còn cần nói với Hoắc Cảnh Xuyên một tiếng, dù sao nhân sâm trăm năm trong tay cô là anh vật lộn kiếm được trên núi.
Nên nói với anh một tiếng.
Từ khi gửi thư đi xong, mỗi ngày Hoắc Cảnh Xuyên đều tới phòng thường trực tìm thư, kết quả lần nào cũng thất vọng mà về.
Hoắc Cảnh Xuyên lẩm bẩm:
“Không phải chứ, thư mình gửi cho cô gái nhỏ có lẽ đã nhận được, sao lại chưa hồi âm cho mình? Chẳng lẽ cô nhóc không có lương tâm, quên mất mình rồi?”
Nghĩ tới vế sau, trên gương mặt lạnh lùng của Hoắc Cảnh Xuyên xuất hiện đau khổ.
Anh tuyệt đối không cho phép chuyện đó xuất hiện, cô gái nhỏ chỉ có thể là của anh.
Xem ra nên thúc giục phía trên một chút.
Nhưng mà sắc mặt Hoắc Cảnh Xuyên khó coi, dọa Lý Đông Dương người phụ trách thu phát thư ở phòng thường trực sợ không nhẹ, run lẩy bẩy nói:
“Đoàn trưởng Hoắc, có thư của anh… Em lập tức đưa qua cho anh…”
“Cảm ơn.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rời đi, đi thẳng tới văn phòng của Lưu Quốc Diệu.
“Sư trưởng.”
Lưu Quốc Diệu dự đoán được Hoắc Cảnh Xuyên muốn nói gì, cho nên trực tiếp mở miệng ngăn cản anh:
“Dừng, tôi biết cậu muốn nói gì, bên tôi vẫn luôn thúc giục giúp cậu, phê duyệt vừa có tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu.
Cậu cũng đừng tới thúc giục nữa, cậu thúc giục tôi cũng vô dụng, một ngày có thể thúc giục tôi 800 lần.”
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rời đi.
Không đợi anh đi hai bước, đã bị Lưu Quốc Diệu gọi lại: “Sư trưởng? Còn việc gì sao?”
Lưu Quốc Diệu nhìn khắp nơi không có người ở bên này, mới lặng lẽ đi tới trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên, nhỏ giọng nói:
“Vậy còn thịt khô không?”
“Còn.” Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn không nỡ ăn, ngoại trừ tặng một ít, đống còn lại anh vẫn luôn cất đi.
Nghe ông ấy hỏi như vậy, trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên nhất thời có chủ ý.
“Cho tôi một ít, chị dâu cậu thích ăn.” Lưu Quốc Diệu nhét hai tờ đại đoàn kết vào trong tay Hoắc Cảnh Xuyên.
Anh ta và vợ không có con cái, ăn ít đồ ngon thì làm sao, nếu không vất vả hơn nửa đời người kiếm tiền đều mang theo vào quan tài.
Khó mà làm được, trong lòng Lưu Quốc Diệu không muốn.
Hoắc Cảnh Xuyên không chút hoang mang nhét tiền trả lại.
“Tên nhóc thối, cậu muốn làm gì?” Lưu Quốc Diệu nhìn tiền trả lại mình, không nhịn được nhíu mày nói.
“Tiệc tối tôi đưa cho anh.”
Lưu Quốc Diệu nhìn ý cười trên gương mặt Hoắc Cảnh Xuyên, thì biết đồ ăn này không thơm, trừng anh một cái nói:
“Điều kiện?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận