Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 1022: Đại kết cục 4

Khi đứa bé nghe thấy cái tên này thì cười y y a a, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng tên của mình là Diệu Tông, Diệu Tổ gì đó nữa…
Nghe thôi đã thấy mất mặt.
Hoắc Hoài An, cậu bé lặp lại cái tên này, cậu bé thích cái tên này.
Đứa bé chỉ chớp mắt đã sáu tháng, hiện giờ sắp ăn tết, cho nên Lục Hướng Noãn và Vương Quế Anh mua vé về Đông Bắc ăn tết trước.
Còn Hoắc Cảnh Xuyên, anh phải đợi tới kỳ nghỉ mới có thể trở về, Hoắc Cảnh Xuyên bên cạnh không có vợ cả đêm đều ngủ không được ngon.
Đứa bé trở lại Đông Bắc lập tức thành cục cưng của đại đội Hồng Kỳ, người nào gặp cũng ôm một lát, mọi người đều rất yêu quý đứa bé.
Thực ra các đội viên đặt hết cảm ơn của bọn họ đối với Lục Hướng Noãn lên người đứa bé mà thôi.
Lục Hướng Noãn ôm đứa bé đi dạo quanh đội một vòng, trong túi của đứa bé tràn ngập kẹo.
Cậu bé thích bầu không khí này, cậu bé đột nhiên cảm thấy xuyên đến nơi nghèo khổ như vậy, muốn gì cũng không có cũng là một loại phúc khí.
Hiện giờ cậu bé yên tâm thoải mái làm đứa bé hết ăn lại ngủ, ngủ lại ăn, không có chút phiền não nào.
Chuyện Lục Hướng Noãn ký kết thu mua dược liệu với Triệu Truyền Lễ lúc trước cũng nhân lần này trở về nói với Hoắc Đại Khánh, không chỉ như vậy, cô còn đưa ra chuyện gieo trồng dược liệu.
Dựa vào hái thuốc trên núi đổi tiền, không phải là kế lâu dài, cộng thêm mấy đại đội quanh đây biết dược liệu có thể đổi được tiền chắc chắn sẽ động lòng.
Cô phải làm chính là tìm kiếm con đường lâu dài cho đại đội Hồng Kỳ, có thể liên tục phát triển.
Hạt giống dược liệu, nhân viên kỹ thuật đều là cô cung cấp, đương nhiên hạt giống dược liệu không phải là miễn phí, đợi nhóm dược liệu đầu tiên của đại đội Hồng Kỳ thu hoạch được, sẽ thanh toán tiền hạt giống cho cô.
Hoắc Đại Khánh nghe quy hoạch của Lục Hướng Noãn, lúc ấy kích động đến mức đôi mắt ngập nước, không biết nên nói gì, cho nên ông ấy chỉ có thể liên tục nói lời cảm ơn.
Sau khi nói chuyện với Lục Hướng Noãn xong, Hoắc Đại Khánh lập tức mở một cuộc họp khẩn cấp, chỉ cần là người già có thể thở đều tới đây, ngay cả ông bà già nằm liệt giường cũng được Hoắc Đại Khánh tìm người cõng đến.
Bởi vì chuyện ông ấy muốn nói, liên quan tới tương lai của đại đội Hồng Kỳ, là chuyện tốt ban ơn cho đời sau.
Một khi thành công, tương lai bọn họ sẽ không còn đói bụng, người thân của bọn họ cũng sẽ không vì nạn đói mà ra đi.
Khi Hoắc Đại Khánh nói từng chữ từng câu Lục Hướng Noãn nói cho ông ấy cho các đội viên nghe, các đội viên không có một người phản đối.
Bọn họ tin tưởng Lục Hướng Noãn vô điều kiện.
Hơn nữa đây cũng là chuyện tốt đối với bọn họ, bọn họ thực sự chịu đủ tư vị đói bụng rồi, bọn họ không muốn thấy người già trong nhà vì tiết kiệm miếng ăn mà chết đói trên giường nữa.
Vì chuyện dược liệu của đại đội Hồng Kỳ, Lục Hướng Noãn còn đặc biệt đến tỉnh thành mời chuyên gia, đương nhiên phí dụng mời chuyên gia là cô trả, hạt giống là cô lấy từ không gian ra.
Hiện giờ, chỉ đợi đầu xuân.
Hoắc Cảnh Xuyên trở về vào hôm 30 tết tuyết rơi, Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên môi đông lạnh phát tím, nhanh chóng đi rót cốc nước ấm chứa nước linh tuyền cho anh.
Hoắc Cảnh Xuyên uống cốc nước ấm xong, chỉ một lát đã ấm áp hơn, ngồi trên giường trêu đùa đứa bé.
Đứa bé cũng rất nể mặt cười ha ha mấy cái, trái tim của Hoắc Cảnh Xuyên lập tức mềm nhũn.
Buổi tối ăn cơm xong, đứa bé được Vương Quế Anh rất có nhãn lực ôm đi.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lục Hướng Noãn trước mặt, đôi mắt đỏ lên.
Hoắc Cảnh Xuyên nghẹn ngào nói: “Vợ à.”
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên như vậy, gương mặt hơi đỏ lên.
Ngay khi cô không có chỗ để trốn, thì bị Hoắc Cảnh Xuyên ôm vào lòng đi tới mép giường.
Dưới ngọn đèn dầu.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn người phụ nữ khiến mình thương nhớ ngày đêm, lập tức hôn lên.
Một lát sau Hoắc Cảnh Xuyên thở hổn hển hỏi: “Có thể không?”
Lục Hướng Noãn ngượng ngùng gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, cậu bé nhìn cha mẹ gương mặt ửng đỏ, thân là người từng trải cậu bé lập tức biết rõ.
Cũng may hôm qua bà nội ôm cậu bé đi, nếu không lỗ tai của cậu bé sẽ chịu tội rồi.
Haizz, cậu bé thở dài một hơi, lần đầu tiên cảm thấy biết nhiều cũng không phải là chuyện tốt.
Bữa cơm tất niên này ăn ở bên Hoắc gia, nhà lão đại Hoắc Kiến Thiết cũng ở đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận