Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 787: Diễm phúc không cạn

Cô ta muốn tiền trợ cấp, cô ta cũng phải đi tùy quân, còn bà già kia, cứ ngốc ở chỗ nào mát mẻ đi.
Muốn mình hầu hạ bà ta ư, nằm mơ đi.
“Cô đi theo sát tôi, người nhiều.” Lưu Học Kim còn thường quay đầu dặn dò cô ta.
Dù sao nếu lạc mất người, đi trở về anh ta không biết ăn nói sao với Hứa Đạt Nhạc.
Không nghĩ tới bởi vì anh ta vội vã trở về hội hợp Vương Chí Cường, lại tạo ra hiểu lầm như vậy.
Vương Chí Cường và Lưu Học Kim tới đón người, lái chiếc xe hở mui trong đội, chủ yếu là sợ nhiều hành lý.
Nhưng Vương Chí Cường không nghĩ tới đồ của hai người ít như thế, trong lúc nhất thời cảm thấy xe to hơi phí.
“Em dâu, em ngồi lên xe trước đi, người còn chưa tới đủ.” Vương Chí Cường nói xong thì đặt hành lý lên xe.
Lục Hướng Noãn không lên xe, chủ yếu là cô sợ ngột ngạt, cô tìm chỗ râm mát ngồi xuống.
“Tên nhóc cậu, diễm phúc không cạn, lần này cần phải mời một bữa.” Vương Chí Cường đấm nhẹ Hoắc Cảnh Xuyên một cái, trêu chọc nói.
“Được.”
Vương Chí Cường thấy Hoắc Cảnh Xuyên lập tức đồng ý, gương mặt cười tươi như đóa hoa, nhanh chóng lấy bao thuốc lá mới mua trong túi ra, đưa cho Hoắc Cảnh Xuyên một điếu.
Vợ anh ta không cho anh ta hút, nhưng anh ta không cai được, chỉ có thể lén hút bên ngoài.
Nhưng không ngờ Hoắc Cảnh Xuyên trực tiếp từ chối: “Sau này không hút nữa, cai.”
Anh sợ mùi thuốc lá trên người hun đến vợ mình.
Vương Chí Cường cười xấu xa dán sát lại gần Hoắc Cảnh Xuyên:
“Cai thật ư? Lão Hoắc, anh không thích hợp, sao cưới vợ lại đổi tính như vậy? Anh nói cho tôi biết, có phải vợ anh quản quá nghiêm hay không…”
“Anh nói nhiều lời vô nghĩa quá.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong lạnh lùng nhìn anh ta một cái, rồi đi tìm vợ mình.
Vương Chí Cường không cẩn thận thấy được Hoắc Cảnh Xuyên dùng tay quạt gió cho Lục Hướng Noãn, răng đau muốn chết.
Lão Hoắc này, kết hôn như thay đổi thành một người khác.
Nhưng mà nói ra, so với gương mặt lạnh như băng không có chút tình người lúc trước, Vương Chí Cường càng thích dáng vẻ hiện giờ hơn.
Đợi rất lâu không đợi được người Vương Chí Cường đi mua ba chai nước có ga, một hào rưỡi một chai, anh ta và hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên mỗi người một chai.
Lục Hướng Noãn cũng không khách sáo, trực tiếp vươn tay nhận lấy uống ừng ực.
Đây là lần đầu tiên cô uống nước có ga ở niên đại này, ê ẩm, nhưng có hương quýt.
Chai còn phải trả lại, một chai hai xu, đợi Lục Hướng Noãn uống xong, Vương Chí Cường đi trả ba cái chai.
Vương Chí Cường phát huy thuộc tính trâu, lôi kéo Lục Hướng Noãn nói chuyện.
Bản thân Lục Hướng Noãn là người ít lời, nhưng bị Vương Chí Cường kéo theo nên cũng nói thêm mấy câu.
Mà Lưu Học Kim dẫn theo Quách Phương lúc này cũng đi tới trước xe hở mui, Lưu Học Kim thấy được đám Hoắc Cảnh Xuyên cách anh ta không xa, vì thế đặt vội hành lý lên xe.

Ngay sau đó xoay người dặn dò Quách Phương: “Cô ở đây đợi tôi, tôi đi một lát rồi về.”
Quách Phương nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói nũng nịu: “Anh bận việc đi, em sẽ ở đây đợi anh.”
Cô ta vừa dứt lời, cả người Lưu Học Kim run rẩy, biểu cảm phức tạp nhìn Quách Phương.
Vừa rồi cô gái này nói chuyện không như vậy, sao đột nhiên dọa người như thế, chẳng lẽ cổ họng có đờm?
Ôm tinh thần thích giúp đỡ mọi người, Lưu Học Kim tốt bụng giảng giải với cô ta làm thế nào nhổ đờm trong miệng ra.
Chỉ trong nháy mắt gương mặt Quách Phương hết xanh lại trắng, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới người đàn ông này sẽ không hiểu phong tình như vậy.
Vì thế cô ta đổi sang nói giọng bình thường, nhưng mà gần như nghiến răng nói: “Nếu anh còn có việc, thì đi bận việc đi.”
Lưu Học Kim thấy cô ta không sao, lập tức chạy không thấy bóng dáng.
Quách Phương điều chỉnh cảm xúc của mình, ngay sau đó nhìn chiếc xe hở mui trước mặt mình, cô ta kích động tới mức thậm chí muốn tiến lên sờ một lát.
Dường như không tin chuyện này là thật.
Từ nhỏ tới lớn, cô ta ngồi nhiều nhất là xe bò, nhưng xe bò cũng không ngồi nhiều, bởi vì ngồi một chuyến mất ba hào, vừa đi vừa về là mất sáu hào.
Kế tiếp là ngồi xe lửa lần này, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời cô ta, giống như là người nhà quê vào thành phố.
Nhưng mà nhìn xe hở mui trước mắt, trong mắt Quách Phương là nhất định phải được, cho dù thế nào, lần này cô ta nhất định phải bắt được Hứa Đạt Nhạc.
Nếu anh ta không muốn, Quách Phương sờ thuốc trong túi, vậy đừng trách cô ta không khách sáo, gạo nấu thành cơm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận