Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 474: Đại đội trưởng, sao ông không đi

Thực ra không cần bọn họ nhắc nhở, trong lòng Lục Hướng Noãn đều có nắm chắc xử lý được, chẳng qua được người ta quan tâm như thế, cô cảm thấy trong lòng ấm áp.
Rất thoải mái.
Vương Tú Lan và Lan Hoa thấy Lục Hướng Noãn nghe trong lòng, lúc này mới rời đi, kết quả đi hai bước phát hiện đại đội trưởng vẫn còn đứng ở đó.
Lan Hoa hỏi: “Đại đội trưởng, sao ông không đi?”
Hoắc Đại Khánh nói: “Tôi tìm thanh niên trí thức Lục có chút việc, các bà đi trước đi, lát nữa tôi sẽ trở về.”
Sau khi nói xong, ông ấy cười hàm hậu với Lục Hướng Noãn.
Hai người thấy thế cũng chỉ có thể đi về trước, bởi vì trong nhà còn chuyện quan trọng đợi bọn họ làm.
Lục Hướng Noãn nhìn được từ trong mắt ông ấy là có việc cầu mình, cho nên cũng không lòng vòng hỏi thẳng:
“Đại đội trưởng, chú tìm cháu có việc gì, chú cứ nói đi.”
Hoắc Đại Khánh thấy cô đã nói như vậy, cho nên dứt khoát vứt bỏ mặt mũi của mình, thành khẩn nói:
“Vậy được rồi, chú cũng không lòng vòng với cháu, hôm nay chú tới là muốn cầu xin cháu chữa bệnh cho lão tam nhà chú, cũng chính là Cảnh Xuyên cháu gặp hai ngày trước.
Chỉ cần cháu có thể cứu, thanh niên trí thức Lục, cháu có yêu cầu gì chú đều có thể đồng ý, chỉ cần không làm chuyện gì trái pháp luật.”
“Đại đội trưởng, chuyện này cháu không được đâu…” Câu hứa hẹn cuối cùng của ông ấy có lực hấp dẫn rất lớn đối với Lục Hướng Noãn.
Tuy ông ấy chỉ là đại đội trưởng của một đại đội nhỏ, ở bên ngoài không đáng giá nhắc tới, nhưng ở nơi này chính là vương.
Có câu hứa hẹn này của ông ấy, Lục Hướng Noãn muốn sống không tốt ở đại đội Hồng Kỳ cũng quá khó khăn.
Nhưng mà trước mắt cô không muốn tiếp xúc với người đàn ông kia.
“Thanh niên trí thức Lục, chú cầu xin cháu, cháu thử xem đã, có được hay không đến lúc đó lại nói, chú và thím không oán cháu. Chú chỉ cần nghĩ tới nửa đời sau lão tam sẽ nằm liệt trên giường đất, trái tim này của chú sẽ vô cùng khó chịu.” Hoắc Đại Khánh nói đến đoạn đau lòng, trực tiếp che mắt khóc to.
“… Đại đội trưởng… Chú đừng khóc…” Người không biết còn tưởng là cô bắt nạt ông ấy ấy chứ, Lục Hướng Noãn nhanh chóng dỗ.
“Chú cũng… Không muốn khóc… Thanh niên trí thức Lục… Chú không nhịn được… Lão tam nhà chú quá… Quá khổ…
Khi còn trẻ vì tiết kiệm đồ ăn cho trong nhà… Lão tam đi tham gia quân ngũ… Hiện giờ vất vả lắm mới có chút thành tựu, kết quả… Ra ngoài làm nhiệm vụ… Vì bảo vệ… Nhà khoa học gì đó… Còn bị thương đến chân…
Thanh niên trí thức Lục… Lòng chú rất khó chịu…” Hoắc Đại Khánh khóc đến mức sắp không thở nổi.
Nếu đổi thành người khác khóc trước mặt cô, Lục Hướng Noãn đã sớm không có kiên nhân vỗ mông chạy lấy người.
Nhưng hiện giờ là Hoắc Đại Khánh người giúp cô rất nhiều, nhìn thấy ông già đã qua 50 như ông ấy khóc rối tinh rối mù, tuy không đẹp gì nhưng trong lòng Lục Hướng Noãn vẫn sinh ra chút khó chịu.
Thôi, coi như mềm lòng một lần đi.
Thực ra trong chuyện này còn có một tầng nguyên nhân càng sâu, bởi vì cô từ mấy lời mà Hoắc Đại Khánh nói cứu nhà khoa học gì đó mới bị thương, thì đoán ra được thân phận của Hoắc Cảnh Xuyên.
Biết rõ lịch sử thời kỳ này Lục Hướng Noãn không khó đoán được, rốt cuộc là đang cất giấu chuyện gì.
Hiện giờ Hoa Quốc mới thành lập ít năm, đang trong giai đoạn hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm, vừa mới khởi bước.
Đám thương nhân Hoa Kiều ở tít nước ngoài nhận được tin tức này, đều muốn dốc sức vì Hoa Quốc.
Trong đó con đường quần thể nhà khoa học về nước càng thêm gian nan.
Bởi vì nước ngoài vẫn luôn phong tỏa mặt kỹ thuật thực hành với Hoa Quốc, bọn họ không muốn nhìn thấy ngày Hoa Quốc phát triển lớn mạnh, cho nên cản trở đủ đường.
Nhưng mà như vậy cũng không ngăn cản được quyết tâm về nước dốc sức của bọn họ, mà Hoắc Cảnh Xuyên có lẽ chính là người tham dự bên trong.
Thực ra đừng nhìn tim Lục Hướng Noãn đen, nhưng mà ở trước mặt trái phải, cô vẫn phân biệt được rõ ràng.
Lục Hướng Noãn vẫn luôn biết có bọn họ ở tiền tuyến bảo vệ quốc gia, mới đổi về cuộc sống an bình hòa bình hiện giờ, cô thật sự rất tôn kính và tôn trọng những người này.
Nhưng mà nếu tên kia nằm liệt trên giường đất còn không thành thật, vậy thì cô đâm một nhát tiễn anh về Tây Thiên, tuyệt đối không nương tay.
Hoắc Đại Khánh thấy Lục Hướng Noãn vẫn luôn không đồng ý, cuối cùng quyết tâm trực tiếp quỳ xuống với Lục Hướng Noãn.
Nói ông ấy không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ đi, chỉ cần con trai có thể tốt hơn, cho dù bây giờ lấy mạng ông ấy cũng được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận