Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 738: Xác nhận tâm ý

Mà Vương Giải Phóng không biết vì sao Vương Hiểu Linh lại tức giận với anh ta như vậy, nhưng vẫn nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi.
Lúc này vẫn nên nhận lỗi thì hơn.
Còn Lục Hướng Noãn đang bận rộn trong phòng bếp nghe động tĩnh của hai người, trong lòng tò mò đi tới cửa, nhìn lén hai người cãi nhau.
Trong lòng không có chút cảm giác tội ác nào.
“Vậy anh biết sai chỗ nào không?”
Vương Giải Phóng thành thật lắc đầu.
Vương Hiểu Linh thấy anh ta như vậy, trong lòng càng thêm tức giận: “Vậy anh xin lỗi làm gì?”
Vương Giải Phóng ấm ức nhìn Vương Hiểu Linh: “Không muốn làm em tức giận.”
Vương Hiểu Linh nghe Vương Giải Phóng nói xong câu này, trong lòng không còn chút tức giận nào, trái lại như có ánh mặt trời xuyên qua từ khe, chiếu lên trên người cô ấy, ấm áp.
“Nếu anh không muốn khiến em tức giận, vậy thì tính toán khi nào kết hôn với em?”
“Cái gì? Kết hôn?” Vương Giải Phóng nghe Vương Hiểu Linh nhắc tới hai chữ kết hôn, chỉ trong nháy mắt vui vẻ hơn không ít.
Vương Hiểu Linh nhìn Vương Giải Phóng đã sắp thành con khỉ, cười không khép miệng được.
Người đàn ông này cũng có chút đáng yêu.
“Người nhà anh 100% nguyện ý, em cứ yên tâm đi, nhưng thực ra người nhà em…” Vương Giải Phóng nói ra lo lắng của mình.
Cha mẹ anh ta không cần anh ta tự mình làm công tác tư tưởng, chỉ cần anh ta mở miệng, cha mẹ anh ta ước gì suốt đêm tới đây đưa sính lễ, cưới con dâu mà bọn họ luôn muốn về nhà.
Ai bảo anh ta có “lý do khó nói” chứ?
Lần đầu tiên Vương Giải Phóng cảm thấy lời nói dối của mình có ý tốt.
Mẹ anh ta tương đối nóng tính, nếu Vương Hiểu Linh gả qua đó, thông thường ở chung chắc chắn dù ít dù nhiều đều có cọ xát, đến lúc đó khó chịu vẫn là anh ta.
Dù sao một bên là vợ mình, một bên là mẹ mình, giúp ai cũng không phải.
Vợ là phải sống bên mình cả đời, mà mẹ ruột có ơn nuôi dưỡng mình lớn lên.
Nhưng hiện giờ hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì anh ta “không được”, chuyện này đủ để bắt chẹt cửa mạng của mẹ anh ta.
Đến lúc đó mẹ anh ta muốn nổi giận cũng không dám nổi giận, sợ con dâu vất vả lắm mới có được chạy mất.
Trong lòng Vương Giải Phóng càng nghĩ càng vui vẻ, tuy anh ta có chút hố cha mẹ, nhưng cưới được vợ về nhà là được, sau này sẽ nghĩ cách đền bù cho hai ông bà già.
Hơn nữa Vương Giải Phóng cũng đã có kế hoạch cả rồi, đến lúc đó anh ta và vợ ở căn nhà đơn vị phân cho anh ta, không ở chung với cha mẹ.
Đợi đứa bé sinh ra, đến lúc đó ôm qua cho bọn họ, để bọn họ chăm.
Còn vợ và anh ta, đến lúc đó đóng cửa trải qua cuộc sống của hai người, quả thực là thoải mái muốn chết.
Vương Hiểu Linh nghe Vương Giải Phóng nói như vậy, chần chừ mấy giây, cô ấy ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Vương Giải Phóng, nghĩ một lát vẫn quyết định nói hết sự thật:
“Bọn họ không làm chủ được với hôn nhân của em, Vương Giải Phóng, em thành thật nói với anh, sở dĩ em xuống nông thôn là vì trong nhà nghèo đến mức không có đồ ăn, cha mẹ em chê em là con gái, cho nên muốn gả em ra ngoài.
Sau đó dùng lễ hỏi của em cưới vợ cho anh trai không có chút chăm chỉ cầu tiến nào.
Hai ngày trước khi kết hôn, em không cẩn thận nghe lén được bọn họ nói chuyện, khi đó em mới biết người đàn ông em phải gả là kẻ ngốc, cưới em là muốn nối dõi tông đường cho nhà bọn họ, sau đó làm ẹ già chịu thương chịu khó chăm sóc tên ngốc kia.
Trong khoảng thời gian ngắn em có chút khó tiếp nhận, nên đăng ký xuống nông thôn. Bọn họ đuổi em ra khỏi cửa, không cho em mang theo thứ gì, vẫn là mấy bác gái trong viện cho em cái chăn rách.
Sau này xuống nông thôn, thanh niên trí thức Lục lại vươn tay với em, cho nên anh mới có thể thấy em chưa chết như vậy.
Vương Giải Phóng, đây là nhân sinh 20 năm qua của em, nếu anh cảm thấy hối hận còn kịp, chuyện kết hôn, làm đối tượng em coi như chưa từng xảy ra.”
Vương Hiểu Linh nói xong, đôi mắt ửng đỏ.
Vốn tưởng rằng mình đã không thèm để ý vết sẹo kia, nhưng mà khi cô ấy nói ra, vẫn đau lòng tới mức như bị dao cứa.
Cô ấy không rõ vì sao chi vì mình là con gái, là có thể bị coi thành rác tùy ý vứt bỏ, cho dù cô ấy nỗ lực thế nào cũng không có tác dụng.
Mà anh trai không biết cố gắng của cô ấy, lại được cả nhà coi thành bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, sợ khát sợ bị đói càng sợ mệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận