Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 160: Làm thánh mẫu tới cùng

Lục Hướng Noãn nằm trên giường đất ăn cà chua nghe Dương Thiên Chân nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.
Mà Vương Ngọc Hương trực tiếp đỏ mặt, không biết nên làm sao bây giờ, nhưng mà cuối cùng cô ta vẫn đi giày vào ra ngoài.
Chỉ một lát sau Vương Ngọc Hương bưng bát cơm, trên tay còn có một cái bánh bột ngô vén rèm đi vào.
“Ăn ít đi, cơm này là tôi mới làm nóng cho cô.” Vương Ngọc Hương cầm bát đưa qua.
“Sao cô phiền như vậy chứ, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không ăn không ăn, lỗ tai cô bị điếc à.” Dương Thiên Chân trực tiếp hất bát cơm.
Bát cháo nóng kia rơi xuống đất theo đường parabol.
Trên mặt, trên người Vương Ngọc Hương, còn có giường đệm gần cô ta đều bị rơi đầy lên.
May mà Lục Hướng Noãn cách khá xa không bị hất trúng, nếu không hôm nay Dương Thiên Chân sẽ bị đánh một trận nữa, đau tới quỷ khóc sói gào không ngủ yên.
Bởi vì ngày mai là ngày Vương Hiểu Linh nấu cơm, cho nên Vương Hiểu Linh ở lại phòng bếp rửa bát với Đàm Phượng Kiều, tìm hiểu một chút những việc cần chú ý khi nấu cơm, ví dụ như cho bao nhiêu gạo.
Đợi cô ấy hiểu rõ xong, mới tay nắm tay với Đàm Phượng Kiều trở về phòng.
A…
Tiếng thét chói tai vang vọng cả nóc nhà.
“Giường của tôi làm sao thế này.” Vương Hiểu Linh đang chuẩn bị lên giường đất nằm, thì thấy giường đệm của mình thành ra như vậy, lập tức phát điên kêu lên.
Nhưng mà vừa quay đầu, thì phát hiện trên mặt Vương Ngọc Hương cũng như thế.
Đàm Phượng Kiều nhìn giường đệm ướt đẫm của mình, không nói chuyện, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Dương Thiên Chân.
“Là cô?” Lúc này Vương Hiểu Linh kịp phản ứng, nhìn Dương Thiên Chân mở miệng.
“Không phải tôi, là cô ta không cầm chắc, trượt tay.” Dương Thiên Chân không hề nghĩ ngợi ném chuyện này cho Vương Ngọc Hương.
Sau khi Vương Ngọc Hương nghe xong trực tiếp trợn tròn mắt: “Không phải cô làm…”
“Cái gì mà tôi làm, là cô không bưng chắc, sau đó trượt tay, chuyện này đâu liên quan tới tôi.” Dương Thiên Chân nói xong thì nhanh chóng chui vào trong chăn, che kín đầu giả vờ ngủ.
Thực ra trái tim nhỏ của cô ta đang không ngừng đập loạn lên.
“Là tôi làm.” Vương Ngọc Hương nhìn thấy cô ta như vậy, chỉ coi cô ta còn nhỏ, sau đó nghiến răng thừa nhận chuyện này.
“Làm thánh mẫu tới cùng.” Lục Hướng Noãn vừa ăn dưa leo, vừa cảm thán trong lòng.
Nhưng đừng hi vọng đồ ngu kia sẽ cảm kích, dù sao sau này loại chuyện đẩy lỗi cho người khác gánh vẫn còn nhiều lắm, ai bảo cô ta tự nguyện chứ, vậy thì chịu đi.
Lục Hướng Noãn nhìn bên ngoài cửa sổ, sao hôm nay trời tối muộn như vậy?
“Vậy cô thu dọn giúp bọn tôi đi.” Vương Hiểu Linh nắm lấy tay Đàm Phượng Kiều, sau đó lắc đầu với cô ấy bảo cô ấy đừng nói chuyện.
Chuyện này người sáng suốt đều nhìn ra được là Dương Thiên Chân làm, nhưng cô ta còn muốn ngu ngốc thừa nhận chuyện này.
Quả thực chính là rảnh rỗi tự tìm việc cho mình.
Nói những lời này xong, Vương Hiểu Linh kéo Đàm Phượng Kiều đi ra ngoài.
Mà Vương Ngọc Hương không nghĩ tới Vương Hiểu Linh sẽ nói một câu như vậy, lập tức ngây ngẩn tại chỗ, nhưng cuối cùng đành phải chấp nhận số mệnh đi thu dọn.
Cũng may bát không vỡ, nếu không khu thanh niên trí thức bọn họ càng nghèo nàn hơn.
Mà Lục Hướng Noãn cũng xem hết toàn bộ quá trình, có đôi khi nghĩ lại, trong cuộc sống có một người cực phẩm như Dương Thiên Chân cũng khá thú vị.
Ít nhất sẽ không nhàm chán.
Nhưng mà ý niệm này vừa mới xuất hiện đã bị cô loại bỏ, bởi vì cô quá lười.
Có thời gian đấu với cô ta, còn không bằng đến không gian nằm ăn gì đó.
Nếu không thì cô tích trữ mấy thứ kia uổng phí, trà sữa coca, gà rán hamburger, mấy thứ này không thơm sao?
Mà đợi Vương Ngọc Hương một mình thu dọn mấy giường đệm xong, Đàm Phượng Kiều và Vương Hiểu Linh mới từ ngoài vào.
Tóm lại bầu không khí rất yên tĩnh, mọi người đều không nói câu nào, im ắng, chỉ có tiếng ăn dưa leo răng rắc của Lục Hướng Noãn, nhưng thật ra khiến mấy người thèm muốn chết.
Nhưng người nào cũng không mở miệng xin Lục Hướng Noãn, đặc biệt là chứng kiến vẻ tàn bạo của cô trước khi ăn cơm.
Mà Dương Thiên Chân cảm thấy thèm đi xuống giường, lấy hai quả táo trong túi ra đưa cho Vương Ngọc Hương một quả.
Vương Ngọc Hương được cưng chiều mà sợ hãi nhận lấy, sau đó cẩn thận cất vào ngăn tủ của mình, rồi liếc mắt nhìn Đàm Phượng Kiều và Vương Hiểu Linh.
Kết quả phát hiện bọn họ không thèm nhìn một cái, trong lòng không khỏi hơi thất vọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận