Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 438: Nguy kịch

Thẩm Nguy cởi khẩu trang trên mặt ra, sau đó dùng tay xoa giữa mày, vẻ mặt mệt mỏi nói:
“Tình hình phức tạp hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều, lấy ra được 12 viên đạn từ trên người anh ấy. Hơn nữa chỗ trúng đạn có mấy chỗ là vị trí hiểm, đổi cách nói khác, cho dù Hoắc Cảnh Xuyên có thể tỉnh lại, chân của anh ấy cũng…”
Đoạn phía sau anh ta không nói ra.
Nhưng mà Vương Chí Cường nghe hiểu, Vương Chí Cường làm cộng sự nhiều năm với Hoắc Cảnh Xuyên đương nhiên là hiểu rất rõ về anh, không đứng dậy nổi còn khó chịu hơn cầm dao đâm anh mấy vạn lần.
Nhưng ít nhất có thể giữ được tính mạng, cũng chính là có hi vọng, còn sống, có thể sống là tốt, Vương Chí Cường nghĩ thông suốt nhanh chóng nói cảm ơn với Thẩm Nguy.
Thẩm Nguy xua tay, bày tỏ đây là chức trách của anh ta, sau đó nâng hai chân hơi tê mỏi rời đi.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên cũng được đẩy về phòng bệnh, chẳng qua phòng bệnh của Hoắc Cảnh Xuyên là đặc biệt tìm người chào hỏi qua, phòng bệnh này chỉ có mình anh.
Chính là tiện cho anh nghỉ ngơi.
Nhưng mà không thể nhiều người ở lại chăm sóc Hoắc Cảnh Xuyên như vậy, trong đội còn có nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, vì thế trải qua một trận tranh giành, cuối cùng Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim trổ hết tài năng được ở lại.
Những người khác đều đi trở về.
Thẩm Nguy bận rộn công việc xong, nhớ tới trong túi của mình còn có đồ của Hoắc Cảnh Xuyên, cho nên anh ta tới trả cúc áo vật quy nguyên chủ.

Chẳng qua hiện giờ trên người Hoắc Cảnh Xuyên mặc đồng phục bệnh nhân, tuy có túi nhưng Thẩm Nguy sợ người đến người đi lại đánh mất thì không tốt.
Có lẽ thứ này còn rất quan trọng đối với anh, nếu không đã không bị thương nghiêm trọng như thế vẫn không buông tay ra.
Cho nên anh ta đi tìm y tá kiếm một sợi tơ đỏ luồn cúc áo kia vào, đeo lên cổ Hoắc Cảnh Xuyên, thuận tiện dặn dò Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim có chuyện gì thì đến phòng khám bệnh tìm anh ta.
Tối nay anh ta trực ca.
Sau khi Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim nghe xong thì nhanh chóng khom lưng bày tỏ cảm ơn với Thẩm Nguy.
Mà Thẩm Nguy nhìn hai bọn họ khóc sưng đỏ mắt, không biết nên mở miệng an ủi thế nào, trước khi đi vỗ bả vai Hứa Đạt Nhạc:
“Tỉnh táo một chút.”
Thời gian nhoáng cái một tuần qua đi, Hoắc Cảnh Xuyên nằm trên giường bệnh vẫn không tỉnh lại, trong lúc này các chiến hữu lo lắng cho vết thương của Hoắc Cảnh Xuyên đều chạy tới thăm anh.
Ngay cả Đoạn Tiểu Vi từng bị anh từ chối nghe được cha cô ta nói anh bị trọng thương, cũng không nói hai lời tới thăm.
Nhìn Hoắc Cảnh Xuyên lúc trước còn đứng trước mặt cô ta lạnh nhạt từ chối cô ta hiện giờ lại nằm trên giường không nhúc nhích, trong lòng Đoạn Tiểu Vi ngũ vị tạp trần.
Bị Hoắc Cảnh Xuyên từ chối rất khó chịu, nhưng ở trong tiềm thức Đoạn Tiểu Vi hi vọng anh sẽ sống tốt.
Sống đến bình an, khỏe mạnh, cho dù không thích cô ta cũng không sao, chỉ cần anh sống tốt là được.
Cuối cùng cô ta được bạn mình đỡ khóc lóc rời khỏi bệnh viện.
Mà cha mẹ Hoắc Cảnh Xuyên ngồi xe lửa sẽ đến vào hai giờ chiều này, lo lắng hai vợ chồng xuống xe lửa không biết đường, cho nên Vương Chí Cường tính toán thời gian, sắp xếp Hứa Đạt Nhạc lái xe đi đón.
Hứa Đạt Nhạc chưa từng gặp cha mẹ Hoắc Cảnh Xuyên, cho nên không biết hai vợ chồng già trông thế nào, viết tấm bảng giơ lên cao.
Nhưng lại sợ hai vợ chồng già không biết chữ, cho nên cao giọng kêu lên: “Hoắc Đại Khánh, Vương Quế Anh.”
Tên của hai vợ chồng già là khi mới đến, Vương Chí Cường đặc biệt nói cho anh ta, chính là sợ anh ta đón nhầm người.
“Hoắc Đại Khánh.”
“Vương Quế Anh.”
Người xuống xe lửa nhìn anh ta gân cổ gọi người, cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái sau đó nhanh chóng rời đi.
Bởi vì hành động như vậy rất bình thường ở cửa trạm đón ga tàu hỏa, mọi người đều đón người như vậy, cho nên cũng là thấy nhiều không trách.
Bởi vì quá lo lắng cho con trai hai vợ chồng già Hoắc Đại Khánh ở trên xe không nghỉ ngơi tốt, cho nên đi đường hơi lảo đảo, Hoắc Đại Khánh ôm hết hành lý còn không ngừng quay đầu về sau.
Sợ Vương Quế Anh chưa từng đi xa nhà bị lạc mất.
Hai người vất vả lắm mới chen được xuống xe, chen đến Vương Quế Anh mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển vỗ ngực cho thuận khí.
Nhưng mà trong lòng bà ấy quá lo lắng cho con trai, cho nên không dám nghỉ một giây đi theo Hoắc Đại Khánh tìm người.
Bởi vì khi tới Vương Giải Phóng đã dặn dò với hai vợ chồng bọn họ sẽ có người tới đây đón bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận