Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 258: Cô, chỉ có thể là của Hoắc Cảnh Xuyên anh

Đặc biệt là Đoạn Tiểu Vi cành hoa trong đoàn văn công, mỗi ngày lì lợm la liếm tìm tới cửa, cũng không thấy anh liếc một lần.
Mỹ nhân đáng thương kia, nếu đổi thành anh ta anh ta ước gì có thể kéo đối phương tới cục dân chính đăng ký kết hôn, sau đó xuân tiêu một khắc vào động phòng.
Sinh mấy đứa nhóc mập mạp cho anh ta.
Nhưng mà việc cấp bách hiện giờ là giải quyết vấn đề cho đoàn trưởng Hoắc trước, còn vấn đề bát quái thì sau này còn nhiều thời gian, dù sao đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, anh ta có rảnh đến đại đội Hồng Kỳ nhìn một lát chẳng phải sẽ biết sao?
Vì thế Vương Giải Phóng đào tim đào phổi truyền thụ kinh nghiệm mình nghiên cứu bao nhiêu năm cho anh, cũng mặc kệ nói chuyện có khó nghe hay không, lập tức mở miệng nói:
“Đoàn trưởng Hoắc, bình thường anh ra chiến trường khôn khép như vậy, sao đến bây giờ lại choáng váng như thế? Cô ấy nói cô ấy sắp kết hôn, không phải hiện giờ còn chưa kết hôn ư? Kết hôn thì sao? Kết hôn còn có thể ly hôn, chỉ cần không đến chết còn có thể tiến vào quan tài chôn cùng, anh vẫn có cơ hội.”
Nhưng mà chuyện này lại nói tiếp có chút không đạo đức, Vương Giải Phóng không dám nói nữa, sợ nói ra anh lại đánh mình.
“Có lẽ trong mấy năm đợi trở về thành phố sẽ có biến, gần đây có tiếng gió truyền ra, hình như bên trên sẽ phê lượng lớn thanh niên trí thức xuống nông thôn. Tuy không nói thời gian cụ thể, nhưng cũng không xa, dựa vào tình hình trước mắt có thể thấy được.”
Những lời mà Vương Giải Phóng nói, Hoắc Cảnh Xuyên ở bộ đội cũng đã từng nghe người ta nói.
Vương Giải Phóng thấy anh đang nghe, cho nên tiếp tục lải nhải:
“Đều nói liệt nữ sợ triền lang, anh rảnh rỗi cứ lượn lờ trước mặt cô ấy nhiều vào, nhưng cũng đừng quá ân cần, nếu không sẽ phí sức còn chẳng có kết quả tốt. Thay đổi một cách vô tri vô giác quan tâm cô ấy, khi cô ấy cần nhất thì sẽ xuất hiện, bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút.
Anh tỏ tình quá đột ngột, nếu tôi là cô gái người ta, một người mới chỉ gặp mấy lần đã đi lên nói muốn làm đối tượng với tôi, tôi đã cầm gậy đánh anh ta. Dù sao lâu ngày mới có thể sinh tình hiểu không? Đoàn trưởng Hoắc, tôi chỉ làm suy luận, không phải đang nói anh…”
“Tôi sắp hết kỳ nghỉ rồi.” Hoắc Cảnh Xuyên nhắc tới chuyện này trong lòng bực bội, bởi vì sắp không được gặp cô nữa.
“Chuyện này…” Vương Giải Phóng cũng không có biện pháp, cũng ở bên cạnh than thở.
Tham gia quân ngũ chỉ có điểm này không tốt, quanh năm suốt tháng không có mấy ngày nghỉ, không có biện pháp ở bên người nhà.
Nhưng nếu lựa chọn con đường này, thì phải tiếp tục kiên trì, dù sao trên người gánh vác tương lai của Hoa Quốc.
Hoắc Cảnh Xuyên không nói chuyện, nhưng vẫn nghe lọt những lời Vương Giải Phóng nói.
Đối với thanh niên trí thức kia, anh nhất định phải theo đuổi được tới tay, cho dù là kết hôn anh cũng phải cướp cô về.
Cô, chỉ có thể là của Hoắc Cảnh Xuyên anh.
Nghĩ thông suốt điểm này trong mắt Hoắc Cảnh Xuyên đã tràn ngập bắt buộc phải có được, ngoài ra còn cảm ơn Vương Giải Phóng.
Khi Vương Giải Phóng nghe anh nói lời cảm ơn thì ngây ngẩn cả người, anh ta cảm thấy mình không nói gì mà.
Nhưng mà nhìn anh vui vẻ hơn trước, anh ta lập tức câm miệng không nói nữa.
Mãi đến khi Hoắc Cảnh Xuyên uống xong hết hai chai rượu mang tới, hai người mới tan cuộc.
Hoắc Cảnh Xuyên thì nhân lúc mặt trời mới xuống núi thì lập tức về nhà.

Hôm nay Lục Hướng Noãn vì buổi chiều xin nghỉ mà chậm trễ chút thời gian, cho nên hôm nay chỉ lấy được 3.5 công điểm, nhưng mà cô không để ý.
Bởi vì công điểm chỉ dùng để đánh yểm trợ, cô cũng không trông cậy có thể sử dụng công điểm nuôi dưỡng mình.
Nhưng thực ra Dương Thiên Chân vậy mà buổi chiều không tới làm việc, nhưng mà chuyện này không liên quan tới Lục Hướng Noãn, cho nên khi tan làm Lục Hướng Noãn thu dọn đồ xong, trả cuốc rồi đi về nhà.
Sau khi về đến nhà, cô lập tức bắt đầu sắp xếp lại đồ đám Vương Quốc An mang tới, non nửa lu lương thực, tuy đều là lương thực thô, nhưng cộng vào cũng phải hai ba chục cân.
Đặc biệt là khi vật tư khan hiếm, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đã tốn số tiền lớn.
Vừa nhìn là biết dụng tâm.
Còn có hai bộ quần áo, Lục Hướng Noãn còn đặc biệt chui vào không gian thử, phát hiện rất vừa người.
Nhưng mà khi lấy quần áo bên trong có đồ rơi ra, Lục Hướng Noãn xoay người nhặt lên, phát hiện đồ rơi xuống là đồ dùng khi đến tháng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận