Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 970: Tin dữ 3

Nhưng mà đám Lục Hướng Noãn đợi mãi đợi mãi, cũng không đợi được Lưu Quốc Diệu và Vương Chí Cường trở về.
Nhưng mà lúc này bên ngoài đã tối đen, ba người không đợi nữa, dứt khoát mỗi người một xe đạp rời đi.
Xe đạp mà Trình Hiểu Yến đạp là Lục Hướng Noãn cống hiến ra.
Nhà Lục Hướng Noãn có hai chiếc xe đạp, một chiếc là có trước khi Lục Hướng Noãn kết hôn, đặc biệt nhờ người mang từ Đông Bắc tới.
Một chiếc khác là Hoắc Cảnh Xuyên cho cô làm sính lễ, chẳng qua chiếc xe này vẫn luôn để đó không dùng, đặt trong phòng sinh bụi, vừa vặn lần này có tác dụng.
Có xe đạp, nhanh hơn hai chân nhiều.
Hồ Ái Hương lớn tuổi hơn phụ trách trông xe dưới chân núi, mà Lục Hướng Noãn và Trình Hiểu Yến thì lên núi cõng từng chuyến hạt dẻ xuống.
Ba người đi tới đi lui lăn lộn nhiều lần, cuối cùng cũng đưa hết hạt dẻ trở về trước 10 giờ tối.
Tuy Lục Hướng Noãn dư thừa tinh lực lúc này cũng hơi mệt mỏi, cho nên lấy sọt hạt dẻ cuối cùng xuống, cô lập tức đẩy xe rời đi với Trình Hiểu Yến.
Sau khi tiễn Trình Hiểu Yến rời đi, Lục Hướng Noãn đóng cửa lại trở về phòng, sau khi khóa trái cửa thì xoay người vào không gian.
Cô mệt đến mức tắm rửa sạch sẽ, ăn no xong thì nằm lên ghế ngủ.
Mà Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến ở nhà đợi mãi đợi mãi, cũng không đợi được chồng mình về.
Ngay khi bọn họ lo lắng xảy ra chuyện, đang chuẩn bị đi tìm thì hai người uống say khướt về nhà.
Vương Chí Cường uống say nhìn thấy Trình Hiểu Yến xong, lao vào lòng Trình Hiểu Yến khóc oa oa.
“Anh nói nhỏ chút, đừng đánh thức đứa bé.”
Nhìn Vương Chí Cường người đầy mùi rượu, lúc này Trình Hiểu Yến ước gì có thể đá văng anh ta ra.
“Vợ à… Anh khó chịu… Vợ à…”
Nước mắt xen lẫn nước mũi của Vương Chí Cường bôi đầy lên người Trình Hiểu Yến, ngay khi Trình Hiểu Yến không nhịn được nữa muốn ném anh ta ra ngoài, Vương Chí Cường ọe một tiếng nôn ra.
Đều nôn hết lên quần áo của Trình Hiểu Yến.
Lúc này Trình Hiểu Yến thực sự rất bực, hơn nửa đêm chưa về nhà thì thôi, về nhà còn uống say nổi điên, chuyện này đổi thành người nào cũng sẽ không chịu nổi.
Vì thế Trình Hiểu Yến đến phòng bếp bưng chậu nước tới đổ hết lên đầu Vương Chí Cường.
Đầu tháng 10 ban đêm đã hơi lạnh lẽo, mà Vương Chí Cường vừa rồi còn say khướt lập tức bị tưới tỉnh, thậm chí còn run rẩy.
Vương Chí Cường không rõ nguyên do nhìn Trình Hiểu Yến cầm chậu trước mặt: “Vợ à, em đang làm gì thế?”
Trình Hiểu Yến quát:
“Hơn nửa đêm anh làm trò gì thế? Không trở về nhà ngủ chơi say rượu nổi điên, Vương Chí Cường, trong lòng anh còn có cái nhà này, có em và con nữa hay không.”
Vương Chí Cường ấm ức chảy nước mắt:
“Vợ à, anh là trong lòng khó chịu, cho nên khi tan làm mới đi uống một chút với sư trưởng.”
“Anh khó chịu, em còn khó chịu hơn, hôm nay làm việc cả ngày, trở về còn phải hầu hạ mấy đứa bé, đã sắp mệt chết em…”
“Lão Hoắc… Không còn…”
“Vương Chí Cường, anh đừng ở đó nói cho em… Cái gì… Đoàn trưởng Hoắc ư…”
“Không còn, không còn, lão Hoắc không còn.”
Vương Chí Cường nói xong thì che mặt ngồi xổm trên đất khóc ô ô ô ô, còn giơ tay kéo tóc không còn nhiều trên đầu.
Mà Trình Hiểu Yến thì sắc mặt thay đổi, nước mắt không nhịn được chảy ra, miệng hùng hùng hổ hổ nói:
“Người tốt không sống lâu, ông trời đúng là làm bậy mà…”
Đoàn trưởng Hoắc là người tốt, sao không còn như vậy, Trình Hiểu Yến nghĩ tới đây thì khó chịu muốn chết.
Cùng lúc đó ở Lưu gia, Hồ Ái Hương cũng từ miệng Lưu Quốc Diệu biết được tin Hoắc Cảnh Xuyên đã chêt, cũng khóc suýt nữa ngất xỉu, oán trách ông trời không có mắt.
Buổi tối này, hai vợ chồng Lưu Quốc Diệu và Vương Chí Cường đều không ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Lục Hướng Noãn ngủ hơi đau eo đau lưng ăn cơm sáng xong, thì đến nhà Hồ Ái Hương tách hạt dẻ.
Nhân mấy ngày này tách hạt dẻ ra, bởi vì Lục Hướng Noãn không có thời gian, cô muốn trở về Đông Bắc.
Chẳng qua khi Lục Hướng Noãn đến phát hiện bầu không khí hơi kỳ lạ, ngay cả Lưu Quốc Diệu thường ngày bận không thấy mặt mũi và Vương Chí Cường đều ở đây.
Hơn nữa bốn bọn họ đều có quầng thâm mắt đậm, đôi mắt còn sưng to, đỏ rực, nhìn giống y như mắt thỏ.
Lúc này trong lòng Lục Hướng Noãn càng lúc càng bất an, khó chịu đến mức cô gần như sắp không thở nổi.
Cô cũng không nói được nên lời là vì sao, chính là khó chịu.
Lưu Quốc Diệu nhìn lướt qua đám người khác, sau đó rời mắt, vẻ mặt áy náy nhìn Lục Hướng Noãn:
“Hướng Noãn, tôi… Tôi nói với cô một chuyện…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận