Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 593: Gặp cố nhân

Những người khác nhìn Thạch Hồng Ngọc y như nhìn kẻ bị bệnh tâm thần, bởi vì những lời mà cô ta nói các đội viên căn bản không nghe hiểu.
Thực ra nói không nghe hiểu cũng không đúng, bọn họ có nghe hiểu một câu, đó chính là không kêu khổ không sợ mệt.
Nhưng mà bọn họ đều không tin những lời này, bởi vì cô gái nhỏ từ thành phố tới da thịt non mềm, bảo cô ta xuống ruộng làm việc.
Đừng nói là một tuần, cho dù là một ngày cô ta đều không chịu nổi, thanh niên trí thức Dương Thiên Chân lúc trước không phải là ví dụ điển hình sao.
Sợ chịu khổ chịu tội trực tiếp trốn tránh lao động, trọng điểm là còn phá hỏng lương thực, cũng may đại đội trưởng anh minh thần võ đưa cô ta đến nông trường cải tạo, nếu không đội bọn họ thảm rồi.
Người đã lớn như vậy còn không bằng đứa bé ba tuổi trong đội, ngay cả cỏ và cây ngô còn không phân rõ.
Chuyện này kém rất nhiều dự đoán trong lòng Thạch Hồng Ngọc, hiện giờ cô ta xấu hổ và lúng túng đến mức chân chỉ có thể moi mặt đất.
Vẫn là Hoắc Đại Khánh thấy dáng vẻ sắp khóc của cô ta, sợ truyền ra nói đại đội Hồng Kỳ bọn họ bắt nạt thanh niên trí thức ngoại lai, ông ấy nhanh chóng tiến lên giảng hòa.
Lục Hướng Noãn cảm thấy nhàm chán quay đầu muốn về nhà, dù sao trời lạnh như vậy, đứng ở đây chịu tội sao?
Kết quả giây tiếp theo, cô ngẩng đầu tầm mắt chạm nhau với Lý Bình.
Đôi mắt tròn xoe của Lý Bình lập tức mở to, sáng lấp lánh nhìn Lục Hướng Noãn, trên mặt tràn ngập kinh ngạc vui mừng.
Cô ấy…
Vậy mà cô ấy tìm được chị gái xinh đẹp, lần trước khi mẹ cô ấy dẫn cô ấy đi cảm ơn chị gái xinh đẹp, kết quả phát hiện chị gái xinh đẹp đã xuống nông thôn.
Không nghĩ tới, vậy mà cô ấy xuống cùng một nơi với chị gái xinh đẹp.
Lúc này buồn bực và nghẹn khuất trong lòng Lý Bình đều biến mất sạch kể từ lúc nhìn thấy Lục Hướng Noãn.
Trái lại khi Lục Hướng Noãn nhìn thấy người tới xong, thì chau mày, nhưng mà nhanh chóng rời mắt khỏi người cô ấy.
Sau đó quay đầu đi về nhà.
Thế giới này đúng là nhỏ, người bèo nước gặp nhau còn có thể gặp lại.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên canh giữ bên cạnh cô nhạy bén nhận thấy được cô gái nhỏ không vui, muốn hỏi nhưng e ngại tình hình hiện giờ.
Anh cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng, đợi lát nữa hỏi.
Lý Bình nhìn thấy chị gái xinh đẹp muốn đi, lập tức nâng chân đuổi theo, chẳng qua e ngại bên cạnh có một đám người, nhìn bóng dáng chị gái xinh đẹp đi xa cô ấy chỉ có thể tức giận dậm chân.
Chỉ có thể đợi lát nữa lại tìm người hỏi thăm, dù sao cô ấy không thấy được chị gái xinh đẹp ở khu thanh niên trí thức.
Lúc trước cô ấy còn chưa kịp nói kết cục của tên phụ bạc kia với chị gái xinh đẹp, nếu chị gái xinh đẹp biết hiện giờ tên phụ bạc kia sống thảm như vậy, chắc chắn sẽ rất vui.
Thạch Hồng Ngọc thấy đại đội trưởng giải vây cho cô ta, trong lòng mới xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt đều là cảm kích đối với Hoắc Đại Khánh.
Hoắc Đại Khánh thấy mọi chuyện xử lý xong, giọng điệu hơi mệt mỏi nói: “Không còn việc gì thì trở về đi, hôm nay lạnh, nếu như bị cảm lạnh thì không tốt lắm.”
Những lời này vang lên, Hồ Phượng Mỹ lập tức hắt xì một cái, bà ta sợ tới mức kéo áo lông đầy mụn vá ôm lấy người chặt hơn.
Những người khác nghe bà ta ho khan, cũng vội vàng đi về nhà.
Trời lạnh như vậy có vợ con trên giường ấm, ở trong nhà không thơm hơn sao?
“Mọi người đi trước đi, tôi tìm đại đội trưởng có chút việc.” Lý Bình nói với đám Thạch Hồng Ngọc.
Chuyện của chị gái xinh đẹp cô ấy không muốn nói với bọn họ, cô ấy sợ ngộ nhỡ mình nói linh tinh, lại mang tới phiền phức cho chị gái xinh đẹp thì không tốt.
“Vậy được rồi, khi cô trở về thì đi chậm một chút.” Trương Hậu Cần thấy cô ấy nghiêm túc như vậy, dặn dò cô ấy mấy câu, ngay sau đó dẫn mấy thanh niên trí thức khác về khu thanh niên trí thức.
Mà Thạch Hồng Ngọc thì đi một bước quay đầu ba lần, trong lòng vô cùng tò mò.
Chỉ sợ Lý Bình tặng quà cho đại đội trưởng, sau đó mở cửa sau cho mình, đến lúc đó chịu khổ là bọn họ.
“Chuyện đó cô tên là gì… Cô có việc gì sao?” Người tới hơi nhiều, Hoắc Đại Khánh nhìn thanh niên trí thức nữ trước mặt thấy hơi quen, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra được tên.
“Cháu tên Lý Bình, đại đội trưởng, cháu muốn hỏi thăm một người, có được không ạ?”
“À à à… Thanh niên trí thức Lý, cô nói đi.” Nghe cô ấy nhắc như vậy, Hoắc Đại Khánh mới nhớ tới tên của cô ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận