Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 978: Cô cảm thấy nhất định là mình sinh bệnh

Lục Hướng Noãn mới thu dọn phòng xong, bên kia Lưu Thúy đã nấu cơm xong, ba bát mì cà chua rau xanh.
Lưu Thúy sợ ăn mì không có dinh dưỡng, cho nên đặc biệt nấu thêm một quả trứng ốp lết cho Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nhìn trứng ốp lết trong bát mình, lại nhìn nhìn lướt qua bát trong tay hai vợ chồng Vương Quốc An che thật kín không cho mình thấy, hít sâu một hơi không nói câu nào, bưng bát lên ăn.
Mì này, ăn ngon thật.
Lục Hướng Noãn ăn ra hương vị cô hướng tới từ lâu, cho nên rất lâu sau này, cô đều có thể nhớ tới bát mì hôm nay.
Hồ Ái Hương cũng biết nhà Lục Hướng Noãn có người tới, cho nên hái ít rau ở vườn nhà mình, lại cầm con cá đưa tới, không nói được mấy câu thì rời đi.
Cá này vốn là cô ấy mua bồi bổ cho Lục Hướng Noãn, hiện giờ có cha mẹ Lục Hướng Noãn tới, vừa vặn giao cho bọn họ.
Bọn họ tới đây, có lẽ tâm trạng của Lục Hướng Noãn sẽ tốt hơn trước chút, mấy ngày này Hồ Ái Hương là nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng.
Hồ Ái Hương rời đi, Lục Hướng Noãn giới thiệu cho hai vợ chồng già Vương Quốc An:
“Chị ấy là chị dâu Hồ, vợ của sư trưởng, thường ngày chiếu cố con rất nhiều. Còn có người cha mẹ gặp hôm nay nữa, là chị dâu Trình, vợ của cộng sự Hoắc Cảnh Xuyên, con người khá tốt.
Nói hết câu trái tim của Lục Hướng Noãn mơ hồ đau đớn, chẳng qua vì không để hai vợ chồng già Vương Quốc An lo lắng, cô cố gắng che giấu, vẻ mặt như thường.
Hoắc Cảnh Xuyên, anh đúng là keo kiệt, không rên một tiếng vứt bỏ em.
Lưu Thúy nghe thấy cái tên Hoắc Cảnh Xuyên, trong lòng thấp thỏm, nhanh chóng lừa gạt:
“Đợi ngày nào đó mẹ đi mua đồ ăn về làm bàn đồ ăn ngon, gọi bọn họ tới nhà, náo nhiệt một chút, thuận tiện cảm ơn bọn họ chăm sóc con trong khoảng thời gian này.”
Lục Hướng Noãn vốn định làm như vậy, không chỉ mời hai nhà bọn họ, còn muốn mời đám binh sĩ Hứa Đạt Nhạc, trong khoảng thời gian mình suy sút may mà có bọn họ.
Cho nên thấy Lưu Thúy nói như vậy, cũng thuận thế đồng ý.
Bởi vì Vương Quốc An và Lưu Thúy ở đây, buổi chiều Lục Hướng Noãn không đến phòng thí nghiệm nữa, mà ở nhà với bọn họ.
Buổi tối Lục Hướng Noãn tắm rửa xong, đang chuẩn bị ngủ thì có người gõ cửa.
“Mẹ, làm sao vậy ạ?”
Người tới là Lưu Thúy ôm gối đầu.
Lưu Thúy nói: “Con gái, tối nay mẹ tới ngủ với con, được không.”
Hai vợ chồng già bọn họ sợ Hoắc Cảnh Xuyên mới đi, buổi tối Lục Hướng Noãn ngủ một mình mơ thấy ác mộng, cho nên tính toán tới đây.
Nhìn ánh mắt tràn ngập quan tâm của bà ấy, Lục Hướng Noãn khó nói chữ không.
Cứ như vậy, tối nay Lưu Thúy ngủ cùng phòng với Lục Hướng Noãn.
Chẳng qua Lục Hướng Noãn không quen lắm, bởi vì từ nhỏ tới lớn đều là cô ngủ một mình, đương nhiên là kết hôn thì khác.
Lưu Thúy ngồi trên giường, lấy tiền hai vợ chồng Ngưu Kiến Anh nhờ bà ấy mang tới ra, bà ấy và Vương Quốc An cũng thêm vào một ít.
“Con gái, số tiền này là dì Ngưu con đặc biệt dặn dò mẹ, bảo mẹ nhất định phải giao tới tay con, con cầm lấy đi.”
Sau khi Lưu Thúy nói xong, thì không cho phân trần nhét tiền vào tay Lục Hướng Noãn.
Lòng bàn tay nắm lấy tiền hơi phỏng tay, Lục Hướng Noãn không hề nghĩ ngợi trả lại:
“Con không thể nhận số tiền này được, trong tay con vẫn còn tiền.”
Giọng nói của Lưu Thúy hơi cường thế:
“Cầm lấy đi, sau này còn có nhiều chỗ cần dùng tiền, đừng khách sáo với bọn mẹ. Sau này có khó khăn gì, cứ nói với bọn mẹ, đừng ngại, chúng ta là người một nhà mà.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Lục Hướng Noãn cảm thấy chắc chắn là mình sinh bệnh, nếu không sao động một tí là chảy nước mắt như thế.
Cô là người không thích khóc nhất, cô biết rõ hơn ai khác khóc không giải quyết được vấn đề gì.
Lưu Thúy vỗ bả vai cô nói: “Khách sáo với mẹ như vậy làm gì, không còn sớm nữa con nhanh ngủ đi.”
“Vâng.”
Lục Hướng Noãn vốn tưởng rằng tối nay sẽ mất ngủ, nhưng không ngờ ngủ rất ngon, đây là giấc ngủ ngon nhất mấy ngày qua của cô.
Cho nên sáng ngày hôm sau, cô cũng không biết Lưu Thúy tỉnh dậy khi nào.
“Con gái, tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì nhanh đi ăn cơm đi, mẹ làm bánh rau cho con đấy, rất thơm.”
Lục Hướng Noãn lề mề ngồi dậy, mặc áo, chải đầu, rửa mặt rồi ngồi trước bàn ăn.
Vương Quốc An thấy cô đi tới, nhanh chóng nhét bánh vào tay cô: “Con gái, con nếm thử xem, mẹ con vừa mới làm đấy, còn nóng hổi.”
Lục Hướng Noãn cắn một miếng, bánh kia còn chưa nuốt vào bụng đã khen: “Ăn ngon ạ.”
Lưu Thúy cười: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, nhìn con gầy chưa kìa, thích mà nói lần sau mẹ lại nấu cho con.”
Lục Hướng Noãn cưỡng ép mình ăn non nửa miếng, sau đó không ăn nữa.
Lưu Thúy biết trong lòng cô có tâm sự, khó chịu, cho nên không miễn cưỡng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận