Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 118: Dương Thiên Chân ngốc bạch ngọt

“Vậy cô ngủ một giấc là qua, đâu cần chạy tới chỗ tôi đổi.” Vương Hiểu Linh nghe cô ta nói như vậy, lập tức không vui mở miệng trách lại cô ta.
Cô ấy rất chướng mắt cô ta, đều là cha sinh mẹ dưỡng, có người nào cao quý hơn người nào chứ.
Tuy cha mẹ cô ấy không bằng, nhưng dù sao nơi này không phải là Bắc Kinh, trời cao hoàng đế xa, cha mẹ cô ta muốn nhúng tay cũng không nhúng tay được.
Dù sao hiện giờ đầu cô ấy đã đầu trọc không sợ bị nắm tóc, không sợ người nào, chỉ muốn bản thân sống sót là được.
“Khác nhau mà, Vương Hiểu Linh.” Thấy cô ấy nói mình như vậy, Dương Thiên Chân cũng ngây ngẩn cả người, nhưng mà rất nhanh cô ta kịp phản ứng.
“Có gì không giống, cô nhiều hơn tôi một tay hay là chân, mà tôi phải nhường cô.”
“Vương Hiểu Linh, sao cô có thể nói như vậy.”
“Tôi nói như vậy thì sao, cô có thể nói, còn không cho tôi nói.” Không biết vì sao Vương Hiểu Linh cảm thấy mình càng nói càng sảng khoái, giống như tảng đá đè trong lòng đã không còn.
Đây là chuyện cô ấy chưa từng có khi ở Bắc Kinh, xem ra xuống nông thôn là chính xác.
“Không phải, cô ngủ ở đâu cũng được, lúc trước khi cô ở nhà không phải đều ngủ dưới đất…”
“Cô cao quý, tôi đê tiện được chưa. Hôm nay cô nói khàn cả tiếng tôi cũng không đổi phòng cho cô, cô chết tâm đi.”
Những lời này thực sự như xuyên tim Vương Hiểu Linh, từ lúc cô ấy có ký ức vẫn luôn nằm trên đất quấn chăn rách ngủ, ngay cả giường cũng không có, đây là nỗi đau trong lòng cô ấy.
Hiện giờ bị cô ta lớn tiếng nói ra như vậy, còn bắt cô ấy đồng ý đổi phòng, quả thực là đang nằm mơ.
Dương Thiên Chân không nghĩ tới Vương Hiểu Linh sẽ là loại người này, trước đây cô ta mắt mù nhìn nhầm Vương Hiểu Linh.
Thấy bên Vương Hiểu Linh không thực hiện được, Dương Thiên Chân lập tức tỏ ra đáng thương nhờ Lục Hướng Noãn giúp đỡ.
Chỉ cần cô đồng ý là được, nhưng rất rõ ràng cô ta thất vọng rồi.
“Cô ấy không đồng ý, cô có thể rời đi, tôi còn phải đi ngủ.” Lục Hướng Noãn ngáp một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn cô ta.
Nhưng mà trong lòng lại ghim Dương Thiên Chân một nhát, lấy nỗi đau của người ta ra nói, là chuyện cô ghét nhất.
Đợi tới đại đội Hồng Kỳ xong, nhất định phải phân rõ giới hạn với cô ta, cả đời không qua loại với nhau.
“Lục Hướng Noãn, cô đồng ý với tôi đi, đợi tới bên đại đội Hồng Kỳ chúng ta còn phải ở cùng nhau nữa mà, sau này chúng ta chính là chiến hữu cách mạng tốt của nhau.” Dương Thiên Chân vừa nói vừa nhấc chân ngắn nhỏ trèo lên giường, cởi giày muốn chui vào trong chăn.
Như vậy bọn họ không thể đuổi mình, cô ta đúng là thông minh, Dương Thiên Chân không nhịn được khen ngợi mình.
“Tôi ngủ, tôi không nghe được hai người nói chuyện.” Cô ta nhanh chóng đắp chăn cẩn thận, sau đó nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Mà rõ ràng là Vương Hiểu Linh cũng bị hành động của cô ta làm cho ngây ngẩn cả người, cô ấy không nghĩ tới Dương Thiên Chân sẽ chơi xấu như vậy.
Cô ấy chỉ có thể biểu cảm phức tạp nhìn Lục Hướng Noãn, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì bây giờ.
“Tôi đếm tới ba, nếu cô không xuống dưới vậy thì đừng trách tôi.” Lục Hướng Noãn không muốn lãng phí thời gian chơi với ngốc bạch ngọt có bệnh này.
Hiện giờ cô chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc.
“3.”
“2.”
“1.”
Lục Hướng Noãn đếm ba tiếng xong không thấy cô ta xuống khỏi giường, vì thế bảo Vương Hiểu Linh tránh sang một bên, sau đó tiến lên vén chăn ra.
Dương Thiên Chân lập tức cảm thấy hơi lạnh, mới mở mắt ra thì thấy gương mặt phóng to của Lục Hướng Noãn, sau đó lập tức nhắm mắt lại.
Cô ta không tin Lục Hướng Noãn sẽ nhẫn tâm với cô ta như thế.
“Giả chết sao?” Lục Hướng Noãn khẽ ồ một tiếng, ngay sau đó xắn tay áo lên, dùng hết sức lực của mình cố gắng kéo Dương Thiên Chân trên giường xuống dưới.
Mà Vương Hiểu Linh nhìn thấy cảnh này đôi mắt lập tức trợn to.
“Lục Hướng Noãn, sao cô có thể làm như vậy?” Hai chân trần của Dương Thiên Chân dẫm lên đất cảm thấy bẩn muốn chết, nhanh chóng đi giày của cô ta vào, nắm chặt nắm tay lên án Lục Hướng Noãn không tốt.
Sao cô dám làm như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm như thế, cánh tay của cô ta bị Lục Hướng Noãn kéo đỏ, Dương Thiên Chân càng nghĩ càng ấm ức trực tiếp chảy nước mắt.
Nếu có đàn ông ở đây, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của cô ta sẽ ấn cô ta vào trong lòng yêu thương một lát, nhưng hiện giờ đối với hai người phụ nữ không hiểu phong tình mà nói, không nghi ngờ là khiến lửa giận của bọn họ dâng lên cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận