Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 720: Làm ầm ĩ

Hoắc Đại Khánh từ bên ngoài trở về thì thấy vợ mình như vậy, lập tức quan tâm hỏi:
“Bà làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái à? Có cần đi tìm thanh niên trí thức Lục khám cho bà không.”
“Ông không nghe thấy nhà lão nhị đang cãi nhau sao, đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe nói tôi bất công.
Hai bọn họ không cúi đầu nghĩ xem, nếu không có chúng ta mà nói, dựa vào chút công điểm của hai đứa, một nhà mấy người đã sớm chết đói. Nhiều năm như vậy tôi là vì ai, còn không phải vì hai bọn họ sao.”
Vương Quế Anh càng nói càng ấm ức, cuối cùng trực tiếp dùng khăn lau nước mắt.
Ba đứa bé đều là miếng thịt trên người bà ấy rơi xuống, bà ấy đều thương cả, người sáng suốt cảm thấy bà ấy thiên vị lão tam, nhưng trên thực tế lão nhị mới là người được cưng chiều nhất.
Bà ấy có áy náy đối với lão tam, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng khiến mình phải nhọc lòng.
Sau khi thành niên, thì trực tiếp vào bộ đội, từ trước đến nay chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, đây là làm cha mẹ nợ anh.
Bà ấy đối xử tốt với thanh niên trí thức Lục, cũng là yêu ai yêu cả đường đi, muốn đền bù tất cả áy náy đối với lão tam đến trên người thanh niên trí thức Lục.
Hoắc Đại Khánh nghe xong lời Vương Quế Anh nói, ngồi xổm trên đất hút từng ngụm thuốc lá, không nói một lời.
Mà Hoắc Kiến Quốc và Phúc Ni đã cãi nhau đến đánh nhau trên giường đất.
Tuy lực của Hoắc Kiến Quốc mạnh, nhưng không chịu nổi cơ thể linh hoạt của Phúc Ni, chuyên tìm chỗ đau của anh ta vừa véo vừa cào.
Chỉ một lát, trên mặt Hoắc Kiến Quốc đều là vết máu.
Mà Phúc Ni cũng không tốt hơn chỗ nào, tóc của cô ta bị Hoắc Kiến Quốc kéo trọc một mảng, gương mặt xanh tím bị đánh, răng còn rụng một cái, trong miệng đầy máu.
Hai người đánh nhau khiến mấy đứa bé trong nhà sợ tới mức khóc to, đứa bé lớn nhất vừa khóc vừa gạt lệ chạy nhanh đi tìm ông bà nội.
“Ông bà nội, mẹ cháu sắp bị cha cháu đánh chết, hai người mau qua xem đi ạ.”
Vừa nghe tới đây, cho dù Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh không muốn quản, cũng phải quản.
Dù sao đánh chết người không phải là việc nhỏ.
“Đều dừng tay cho tôi.”
Hoắc Kiến Quốc thấy cha anh ta tới, thì trừng Phúc Ni một cái, sau đó vô cùng không tình nguyện dừng tay.
Mà Phúc Ni thì nhân cơ hội tiến lên dùng móng tay cào mặt Hoắc Kiến Quốc.
Vương Quế Anh nhìn thấy thế thì đau lòng, chạy nhanh tới kéo cánh tay Phúc Ni:
“Ầm ĩ đủ chưa, chưa đủ thì đi ra ngoài ầm ĩ cho tôi. Hai đứa đừng ầm ĩ trước mặt hai vợ chồng già chúng tôi, cả đám đều không khiến người ta bớt lo.”
“Là anh ấy đánh con trước.” Phúc Ni nói.
“Phúc Ni, cô nói lại hẳn hoi cho tôi, có phải là cô gây sự trước tôi mới đánh cô hay không.”
“Con cũng bớt lại cho cha, hai đứa kẻ tám lạng người nửa cân.” Hoắc Đại Khánh tức giận rống lên với Hoắc Kiến Quốc.
Ông ấy không nghĩ ra, rõ ràng là giáo dục như nhau, sao chỉ có mình lão nhị hỏng như vậy.
“Phúc Ni, có phải là trong lòng cô có tức, cảm thấy tôi thiên vị lão tam, thương lão đại hay không.”
“Mẹ, đây là mẹ nói đấy nhé, con chưa nói gì. Con nghĩ mãi không rõ đều là từ bụng mẹ sinh ra, vì sao chịu thiệt luôn là nhà con, không công bằng.”
Vương Quế Anh nghe cô ta nói như vậy, trái tim cảm thấy lạnh giá.
Ngay sau đó bà ấy không nói tình cảm nói ra hết mấy năm qua hai vợ chồng Hoắc Kiến Quốc đã chiếm bao nhiêu tiện nghi của vợ chồng già bọn họ.
Hoắc Kiến Quốc nghe được thì xấu hổ đỏ mặt: “Mẹ…”
“Lão nhị, con khoan hãy nói chuyện.” Vương Quế Anh nói xong thì quay đầu nhìn Phúc Ni: “Phúc Ni, cô sờ lương tâm của mình xem, tôi làm mẹ chồng có bạc đãi cô không?”
“Mẹ, nếu chỉ như mẹ nói con đã không tức giận, mẹ đối xử với thanh niên trí thức Lục tốt hơn con quá nhiều.”
“Đó là do thanh niên trí thức Lục chữa khỏi chân cho lão tam, là ân nhân cứu mạng của nhà ta.”
“Còn không phải là chữa khỏi chân thôi sao, chuyện đó có gì đâu, nói không chừng là mèo mù vớ phải chuột chết.” Phúc Ni không thèm để ý nói.
Cô ta lại xem nhẹ sắc mặt của Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh càng ngày càng đen.
“Nhà lão nhị, rốt cuộc là cô muốn làm gì? Lúc trước khi chia nhà, cô cũng ở đó, chia rất công bằng, tôi và mẹ chồng cô không chia ai nhiều hơn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận