Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 864: Uy hiếp không thành

Không được, anh ta phải nhanh chóng gọi điện thoại cho thủ trưởng, loại chuyện này cần phải báo cho thủ trưởng biết.
Tên nhóc thối này, vận may đúng là tốt, tìm được người vợ tài giỏi như vậy, Lưu Quốc Diệu lẩm nhẩm nói.
Về đến nhà, Hoắc Cảnh Xuyên gấp không đợi nổi hỏi: “Vợ à, vừa rồi em ở trong văn phòng nói gì với sư trưởng thế?”
Trực giác nói cho anh, vợ và sư trưởng nói chuyện là vì anh.
“Muốn biết sao?”
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu: “Muốn.”
Lục Hướng Noãn chậm rãi nói: “Em làm trao đổi với anh ấy, nếu anh thích nơi này, vậy thì em có thể làm chính là khiến anh ở lại nơi này.”
“Vợ à, em…” Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên không biết nên dùng từ gì để hình dung cảm thụ trong lòng mình, anh chỉ biết người phụ nữ trước mặt là người anh phải thương tiếc cả đời.
Anh sẽ không để cô chịu ấm ức.
Lục Hướng Noãn không chịu nổi bầu không khí này, cố ý hung dữ nói: “Thu hồi lại nước mắt cho em, còn nữa em đói bụng.”
“Muốn ăn món gì, anh nấu cho em.”
Lục Hướng Noãn không cần nghĩ ngợi nói: “Mì thịt cà chua.”
Chủ yếu là trong nhà không có đồ ăn gì, xem ra cô phải dành thời gian đến huyện thành một chuyến.
“Được, anh sẽ đi làm ngay, em về phòng nghỉ ngơi đi.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, xoay người đi vào phòng bếp.
Mà Lục Hướng Noãn nhìn bóng dáng Hoắc Cảnh Xuyên bận rộn, khóe miệng nhếch lên ý cười, ngay sau đó về phòng nằm.
Thực ra cô không nói với Hoắc Cảnh Xuyên chính là, nếu không có chuyện Đoạn Tiểu Vi gây sự, cô vẫn sẽ nộp phương thuốc trong tay cho quốc gia.
Không chỉ vì Hoắc Cảnh Xuyên, còn vì các chiến sĩ vẫn luôn chiến đấu anh dũng, bảo vệ quốc gia ở tiền tuyến, cô hi vọng dùng nỗ lực của mình giảm bớt thương vong của bọn họ.
Như vậy cô xuyên qua mới có ý nghĩa.
Chẳng qua hiện giờ không cần phải nói với anh, cô muốn Hoắc Cảnh Xuyên nhớ phần tốt này của mình.
Đoạn Tiểu Vi hôn mê hai ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại, Lý Tiểu Điệp vẫn luôn canh giữ ở mép giường thấy con gái tỉnh lại, nhanh chóng đi gọi bác sĩ.
Chẳng qua Đoạn Tiểu Vi không phối hợp cho bác sĩ kiểm tra, trái lại điên cuồng thét chói tai, chỉ cần có người hơi tới gần cô ta một chút, cô ta sẽ ném gối đầu về phía người đó.
Đối mặt với người bệnh như vậy, bác sĩ thực sự là bó tay không có biện pháp.
Cuối cùng bàn bạc với cha mẹ của Đoạn Tiểu Vi, mấy người tiến lên đè Đoạn Tiểu Vi, tiêm thuốc an thần cho cô ta.
Đoạn Tiểu Vi lập tức ngất đi.
Đoạn Thủ Chính nhìn thấy con gái cưng của ông ta thành ra như bây giờ, đau lòng muốn chết, lập tức dặn dò vợ chăm sóc tốt con gái, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
Ông ta muốn hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên trả giá vì chuyện hôm nay.
Nhưng mà Đoạn Thủ Chính quá phẫn nộ, sốt ruột bảo vệ con rõ ràng đã quên những chuyện Đoạn Tiểu Vi làm, ông ta căn bản không có lý.
Lưu Quốc Diệu vừa nghe ý đồ đến của ông ta, thái độ kiên quyết nói:
“Người tôi không thể cho ông, đoàn trưởng Hoắc không làm sai bất cứ chuyện gì.”
Đoạn Thủ Chính uy hiếp: “Sư trưởng Lưu, cậu nghĩ kỹ rồi sao? Muốn đối nghịch với tôi?”
Lưu Quốc Diệu khí định thần nhàn ngồi ở đó, cũng không tức giận:
“Sư trưởng Đoạn, ông nói cái gì thế? Sao tôi dám đối nghịch với ông, chẳng qua cấp dưới của tôi không làm sai chuyện gì, hơn nữa thực sự bàn về sai, cũng là con gái của ông sai.
Phá hư quân hôn, thì phải lên tòa án quân sự.”
Đoạn Thủ Chính tức tới mức trừng mắt: “Cậu dám?”
Lưu Quốc Diệu đặt mạnh chén trà trong tay lên bàn, sau đó đứng dậy, không chút sợ hãi Đoạn Thủ Chính trước mặt.
“Tôi không dám, nhưng có người dám, hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên người nào cũng không thể động vào, đây là yêu cầu của phía trên.”
Trước khi Đoạn Thủ Chính tới Lưu Quốc Diệu mới nhận được điện thoại, đó chính là thuốc Lục Hướng Noãn đưa có hiệu quả rất tốt gần như không có gì soi mói, hiện giờ cấp trên đang trên đường tới.
Mà chuyện Lưu Quốc Diệu phải làm, chính là trước khi thủ trưởng tới che chở cho Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn.
Đoạn Thủ Chính nhíu mày nói: “Sao có thể có chuyện này được?”
Lưu Quốc Diệu cười nhạo nói:
“Sao không có khả năng, thế giới rộng lớn chuyện lạ gì cũng có. Sư trưởng Đoạn, nếu ông nghe tôi khuyên, trở về quản con gái ông thật tốt đi, nếu không đừng để đến lúc đó cô ta chết thế nào cũng không biết.
Nếu đến lúc đó thực sự lên tòa án quân sự, không chỉ có con gái ông, nói không chừng còn liên lụy tới hai vợ chồng ông.”
Đoạn Thủ Chính không cam lòng nhìn thoáng qua Lưu Quốc Diệu, sau đó phẫn nộ rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận