Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 507: Không hiểu sao cảm thấy thẹn

Thu dọn linh tinh cũng được một túi đồ to, Lưu Thúy xách nó ra, nhét nó vào tay Vương Quốc An:
“Thứ này nặng, ông lái xe đưa Hướng Noãn đi đi.”
Vương Quốc An vừa nghe thấy thế đương nhiên rất vui, không nói hai lời xách theo đồ đi ra ngoài.
Còn Lục Hướng Noãn thì trợn tròn mắt, cô đột nhiên cảm thấy tình yêu của hai người không bình đẳng, sâu trong lòng xuất hiện cảm giác áy náy và cảm thấy xấu hổ.
“Hướng Noãn, con còn đứng ngây ngốc làm gì, cha nuôi con còn đang đợi con ở bên ngoài kìa.” Lưu Thúy dịu dàng vỗ bả vai Lục Hướng Noãn, thúc giục nói.
Vừa rồi đứa nhỏ này còn sốt ruột như vậy, kết quả lúc này lại không đi nữa.
Lục Hướng Noãn lấy lại tinh thần nhanh chóng gật đầu đồng ý, cùng Lưu Thúy ra cửa.
Còn mấy thứ kia cô sẽ không nhận, nhưng mà hiện giờ chắc chắn là không được, Lục Hướng Noãn quyết định lát nữa ném đồ rồi chạy mất.
Đến lúc đó Vương Quốc An không đuổi kịp mình, chắc chắn sẽ từ bỏ.
Khi Lục Hướng Noãn ngồi ở ghế sau, Lưu Thúy còn không quên dặn dò cô:
“Đứa nhỏ này có việc đừng cố chống đỡ, có việc gì thì cứ tới tìm bọn mẹ. Bên trong có giày mẹ làm cho con, cứ để đó lại qua một thời gian nữa là có thể đi.”
Như là trước khi đưa tiễn, mẹ cẩn thận dặn dò con gái không nghe lời, Lục Hướng Noãn chưa từng có loại cảm giác này đột nhiên mũi chua xót, đôi mắt phiếm đỏ.
Nhưng mà cô cố nén không rơi một giọt nước mắt, nghe lời gật đầu.
“Đứa nhỏ này.” Lưu Thúy nhìn thấy cô như vậy cũng không chịu nổi, ngoại trừ đau lòng chỉ có đau lòng.
Nhưng thật ra Vương Quốc An không có cảm giác nhiều lắm, nhìn dáng vẻ dông dài của vợ ông ấy, không nhịn được bực bội:
“Được rồi được rồi, cách nhau cũng không xa lắm, Hướng Noãn không rảnh tới thăm chúng ta, chúng ta dành thời gian thăm con bé không phải là được rồi sao? Phụ nữ đúng là phiền phức.”
Ngay sau đó Vương Quốc An đạp xe chở Lục Hướng Noãn rời đi.
Mà Lý Vệ Quốc ở nhà không dễ chịu ra ngoài chuẩn bị đi dạo xung quanh, thuận tiện tìm người chơi cờ cùng, kết quả mới ra cửa thì gặp Vương Quốc An đạp xe.
Ông ấy vừa định mở miệng chào hỏi, kết quả Vương Quốc An đạp xe nhanh như bay, để lại cho ông ấy bóng dáng đạp xe đạp, ông ấy tức tới mức dùng tay đập tường.
“Tê…” Thật đau.
Trên đường lái xe, Vương Quốc An còn không ngừng dặn dò Lục Hướng Noãn:
“Chuyện của ông ngoại con đừng lo lắng, cha sẽ xử lý cho con ở trong huyện thành. Nếu thật sự bị người ta lôi ra chuyện này, làm to chuyện, chúng ta lại nói sau.”
Vương Quốc An chỉ sợ cô vì chuyện này mà ăn không ngon ngủ không yên, vẫn luôn lo lắng hãi hùng.
Nhưng không nói cho cô, lại sợ phiền phức đến trước mắt cô không có chút chuẩn bị nào, như vậy cũng không được.
“Dạ.” Lục Hướng Noãn lấy giày trong túi quần áo ra, dư lại cô đóng gói thật kỹ.
Sau đó chính là im lặng lâu dài, đạp xe mất khoảng bảy tám phút, còn chưa tới hợp tác xã mua bán Lục Hướng Noãn bảo Vương Quốc An dừng lại.
“Cha nuôi, con đi đây.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, không đợi Vương Quốc An đáp lời, cô nhanh chân chạy đi mất.
“Đứa nhỏ này, chạy nhanh như vậy làm gì, cẩn thận ngã.” Vương Quốc An ở phía sau nôn nóng nói, chẳng qua Lục Hướng Noãn không nghe thấy.
Đợi Vương Quốc An chuẩn bị lái xe, không cẩn thận thoáng thấy tay nải màu lam trên ghế sau, thì vỗ đầu ông ấy nói:
“Đứa nhỏ này, đúng thật là.”
Không biết để người ta nói gì mới tốt, thật sự khiến Vương Quốc An vừa tức vừa muốn cười.
Đợi khi Vương Quốc An về đến nhà, Lưu Thúy nhìn thấy mấy thứ bà ấy gói cho Lục Hướng Noãn, ngoại trừ đôi giày ra thì những thứ khác vẫn còn nguyên mang về, đương nhiên là Vương Quốc An không thiếu bị mắng một trận.
Vương Quốc An bị rống trái tim như nhảy ra bên ngoài.
Lục Hướng Noãn đi đến nơi đã hẹn với Ngưu sư phụ, phát hiện người đã tới gần đủ, hiện giờ trên xe bò vẫn còn vị trí, nên Lục Hướng Noãn trực tiếp ngồi lên.
Các đội viên trong đại đội đang nói cười vui vẻ, nhìn thấy Lục Hướng Noãn đi lên thì cơ thể run rẩy, lập tức câm miệng làm người câm.
Lúc này đến giờ, Ngưu sư phụ vung roi đánh xe bò rời đi, Lục Hướng Noãn phát hiện vậy mà Vương Hiểu Linh còn chưa lên xe.
Trong lúc nhất thời cô nhíu mày, dán sát vào tai Ngưu sư phụ (vẫn có khoảng cách nhất định) rống lên bảo Ngưu sư phụ đợi một lát hãy đi.
Nếu là những người khác, đến giờ Ngưu sư phụ chắc chắn sẽ rời đi, nhưng ai bảo cô là Lục Hướng Noãn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận