Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 330: Nước đường đỏ

Chẳng qua vết thương trên eo chứng minh trước mắt ông ấy vẫn là phế nhân nằm trên giường đất không thể làm gì được, chuyện này khiến ông ấy xấu hổ muốn chết, nhưng không quên bảo Vương Chí Thành lấy ghế ra, để Lục Hướng Noãn ngồi xuống.
Nhân tiện còn cao giọng nói với bên ngoài: “Lão tam, đi rót cốc nước bưng tới đây.”
“Đại đội trưởng, không cần phiền phức như vậy đâu ạ.” Lục Hướng Noãn vừa nghe ông ấy gọi Hoắc Cảnh Xuyên tới, thì nhanh chóng đứng dậy ngăn cản.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ở ngoài phòng thì khóe miệng nhếch lên ý cười, không chút hoang mang rẽ vào phòng bếp bận việc, còn lấy đường đỏ ngày hôm qua anh đến hợp tác xã mua bán ở huyện thành mua ra pha cốc nước đường đỏ.
Hai cốc còn lại thì là nước sôi để nguội lạnh lẽo nhạt nhẽo.
Hoắc Đại Khánh nói: “Không sao, đừng khách sáo với chú làm gì.”
Ông ấy nhìn biểu cảm trên mặt lão Vương thì biết chuyện đó nhất định đã thành, quả nhiên Vương Chí Thành nói chuyện để một phòng trống ngay bên văn phòng đại đội làm phòng khám cho cô.
Hoắc Đại Khánh nghe xong, gương mặt vui sướng nhăn thành đóa hoa cúc nở rộ.
“Cảm ơn, cảm ơn, thanh niên trí thức Lục, có cháu là phúc khí của đại đội Hồng Kỳ bọn chú.”
“Đại đội trưởng, chú như vậy khách sáo quá rồi, cháu cũng là một phần tử của đại đội Hồng Kỳ, có thể làm chút chuyện vì đại đội Hồng Kỳ, cũng là vinh hạnh của cháu, cháu còn ước gì ấy chứ, chú ngàn vạn lần đừng nói như vậy.” Những lời dễ nghe này của Lục Hướng Noãn giống như không cần tiền, nói hết câu này tới câu khác.
Cũng chính vì mấy câu này của Lục Hướng Noãn, trực tiếp tăng cao ấn tượng của cô trong lòng Vương Chí Thành và Hoắc Đại Khánh.
Giác ngộ này, không phải người bình thường có thể có, cũng chính vì lời nói hôm nay, đã đặt cơ sở cho công việc sau này của Lục Hướng Noãn.
Hoắc Đại Khánh ủng hộ cô vô điều kiện.
Vừa vặn lúc này Hoắc Cảnh Xuyên bưng nước đi vào, khi anh bưng cốc nước đường đỏ đặt tới trước mặt Lục Hướng Noãn, ánh mắt hai người giao nhau một lát.
“Cảnh Xuyên lớn tuổi biết thương người ta, không biết tiện nghi cho cô gái nhà ai.” Vương Chí Thành nhìn cốc nước đường đỏ trước mặt Lục Hướng Noãn, cười tủm tỉm nói.
Tên nhóc này vào bộ đội, trở về đã có khác biệt với lúc trước.
“Tên nhóc này đến bây giờ còn chưa yêu đương ai, cũng không biết học thói xấu từ ai, người này không được, người kia không được, xô đẩy tới xô đẩy lui chính là không chịu gặp. Tôi và mẹ thằng bé lo lắng muốn chết, sợ thằng bé không cưới được vợ độc thân cả đời.
Ông nói xem gặp cũng không chịu gặp, sao có thể biết nhìn trúng hay không.
Lão Vương, nếu bên cạnh ông có người thích hợp thì để ý giúp một chút.” Vừa nói tới chuyện này, trong lòng Hoắc Đại Khánh lại tức muốn chết.
Nếu không phải hiện giờ ông ấy lớn tuổi, không đánh lại được tên nhãi ranh này, cho dù thế nào ông ấy cũng treo anh lên cho anh đói ba ngày.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn về phía Lục Hướng Noãn theo bản năng, phát hiện trên mặt cô là vân đạm phong khinh, không có chút phản ứng nào, sâu trong lòng có cảm giác thất bại.
Nhưng vẫn không muốn để lại ấn tượng xấu trêu ong ghẹo bướm trong lòng cô, nhân cách của anh không cho phép anh làm như vậy.
Thích chính là thích, không thích chính là chán ghét, từ trước tới nay anh phân biệt rất rõ ràng, nếu không sẽ không lần này về thăm người thân mà bị té ngã đau như vậy.
Gặp được người anh vẫn luôn nhớ mong.
Hoắc Cảnh Xuyên hắng giọng một cái, ho khan hai tiếng: “Không cần.”
Cho dù là có người ngoài ở đây, Hoắc Đại Khánh cũng không thèm che giấu, trợn trừng mắt với anh:
“Lão Vương, thanh niên trí thức Lục, hai người nhìn tên nhóc thối này xem, có đáng ghét hay không.”
Lục Hướng Noãn không phát biểu bất cứ ý kiến gì, cầm cốc nước đường đỏ kia uống một ngụm nhỏ.
Chẳng qua vừa mới tiến vào miệng ngụm đầu tiên, Lục Hướng Noãn vì nước đường quá ngọt, ngọt đến mức có thể rụng răng, nhíu mày gian nan nuốt xuống.
Ôi má ơi, rốt cuộc là anh cho bao nhiêu đường đỏ vào bên trong, đều vào miệng mà hơi phát đắng.
Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh vẫn luôn chú ý tới cô nhìn thấy cô uống nước đường đỏ không thoải mái lắm, thì biết được nước đường đỏ anh pha có vấn đề.
Cho nên anh lập tức xuống khỏi giường đất, làm bộ như không có chuyện gì cầm cốc nước Vương Chí Thành chưa uống một ngụm, nhân tiện bưng luôn cả cốc nước đường đỏ Lục Hướng Noãn uống một ngụm đi.
Nói hoa mỹ là: “Nước lạnh, cháu đi lấy ít nước nóng.”
Sau khi vào phòng bếp Hoắc Cảnh Xuyên lấy cốc sạch trong tủ bát ra, sau đó đổ nước đường đỏ Lục Hướng Noãn chưa uống hết vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận