Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 954: Mẹ, chú này đang làm gì vậy

Bé trai đi ngang qua bên cạnh Vạn Tân Vũ dùng tay chỉ Vạn Tân Vũ, vẻ mặt nghi ngờ hỏi người phụ nữ bên cạnh:
“Mẹ, chú này đang làm gì vậy ạ?”
“Chú này là tên ngốc, nếu con không nghe lời mẹ nói, sau này sẽ giống như chú này.”
Bé trai nghe người phụ nữ nói như vậy, nhanh chóng rúc vào lòng cô ấy: “Mẹ, con rất ngoan mà.”
Vạn Tân Vũ bị mắng là kẻ ngốc nổi giận, rống lên: “Cô mới là kẻ ngốc, cả nhà cô mới là kẻ ngốc.”
Người phụ nữ vốn định nổi giận, nhưng nhìn dáng vẻ không dễ chọc của Vạn Tân Vũ, nhanh chóng bế con trai lên xám xịt trốn đi.
Vạn Tân Vũ phát tiết xong lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sau đó xoay người trở về ăn cơm.
Bữa cơm đó là cô gái nhỏ bỏ tiền mời anh ta, không thể lãng phí.
Trái lại bên Lục Hướng Noãn thở hổn hển đạp xe đi xa, quay đầu nhìn phía sau không thấy kẹo mạch nha vẫn luôn dính lấy cô, cô mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô không thích kết bạn với người xa lạ, đặc biệt là đàn ông, còn là loại đàn ông lắm miệng.
Cách khu đại viện chỉ còn một nửa lộ trình, Lục Hướng Noãn tìm chỗ không có ai lấy đồ ra đặt vào rổ xe đạp, sau đó tiếp tục đạp xe về nhà.
Khi Lục Hướng Noãn về đến nhà đã là 12 giờ trưa, mặt trời đã lên cao, đạp xe suốt đường đi cô nóng đến mức mồ hôi ướt đẫm.
Cô về phòng khóa cửa lại, sau đó tiến vào không gian.
Sau khi uống ừng ực một cốc nước chanh mát lạnh xong, lúc này Lục Hướng Noãn mới cảm thấy mình sống lại.
Mùa hè không có quạt điều hòa đúng là không thể sống nổi.
Lúc này Lục Hướng Noãn mới rảnh rỗi giải quyết bữa trưa của mình, bát mì Hồ Ái Hương đưa tới hôm qua, Lục Hướng Noãn thêm hai tép tỏi ăn sạch.
Chỉ ăn no bốn phần nên Lục Hướng Noãn lại ăn nửa con vịt quay và một bát anh đào dùng nước linh tuyền rửa sạch, lúc này mới ăn no bảy phần.
Sợ ngủ dậy lại khó chịu, cho nên cô không ăn nữa.
Bởi vì trong lòng nhớ thương Hồ Ái Hương, cho nên Lục Hướng Noãn nghỉ trưa xong thì đi đến nhà Hồ Ái Hương.
Hồ Ái Hương vừa thấy Lục Hướng Noãn tới đây, sợ dáng vẻ của mình bị cô nhìn ra được, nhanh chóng quay người lại:
“Hướng Noãn, hôm nay chị không khỏe lắm, em đi về trước đi, đợi ngày nào rảnh chị đến tìm em.”
“Chị dâu, hay là để em khám xem, kê ít thuốc cho chị uống.” Khi Lục Hướng Noãn nói chuyện đã đi tới trước mặt Hồ Ái Hương.
Lúc này Hồ Ái Hương muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể cúi thấp đầu không dám nhìn Lục Hướng Noãn.
Nhưng mà đã muộn, Lục Hướng Noãn đã thấy đôi mắt sưng to như hạch đào, lông mày nhíu chặt lại.
Lục Hướng Noãn nói: “Sao lại thế này ạ?”
Hồ Ái Hương giấu giếm theo bản năng: “Không… Không có chuyện gì.”
“Thật sao? Chị dâu.”
Lục Hướng Noãn không phải là loại người thích xen vào việc của người khác, nhưng nghĩ tới mình tùy quân một thời gian, Hồ Ái Hương vẫn luôn đối xử tốt với cô, cô vẫn không nhịn được lắm miệng hỏi một câu.
Hồ Ái Hương thấy không giấu được, thở dài một hơi, sau đó nói chuyện xảy ra tối qua khi trở về.
Tối qua cô ấy từ đại đội Thanh Sơn trở về, thì thấy Lưu Quốc Diệu không thích hợp, quan trọng là hỏi anh ta anh ta đều không nói, thậm chí còn nói chuyện ly hôn.
Khi ngủ càng cầm chăn ngủ phòng bên cạnh, xem ra Lưu Quốc Diệu thực sự quyết tâm muốn ly hôn với cô ấy.
Nghe Hồ Ái Hương nói như vậy, lông mày của Lục Hướng Noãn nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi, cô có chút không chắc chắn hỏi:
“Chị dâu, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì hay không?”
“Chị hỏi anh ấy, anh ấy cũng không chịu nói. Thôi, ly hôn vậy, tránh cho chị liên lụy anh ấy. Nhiều năm như vậy vì chuyện chị không sinh được con, đã có không biết bao nhiêu người châm chọc sau lưng anh ấy.
Như vậy cũng tốt, nhân lúc còn trẻ anh ấy có thể cưới thêm vợ mới.”
Sau khi Hồ Ái Hương nói xong, cảm xúc vẫn luôn căng chặt lập tức suy sụp, nước mắt chảy ra ào ào.
Cô ấy thực sự nghĩ mãi không rõ, vì sao anh ta sẽ nói mấy lời đả thương người ta như vậy, rõ ràng nhiều năm như thế khổ tới mấy bọn họ đều chịu được.
Đây là lần đầu tiên Lục Hướng Noãn nhìn thấy Hồ Ái Hương từng ý cười đầy mặt bất lực đáng thương như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi.
Nhưng mà cô không mở miệng an ủi cô ấy, mà để cô ấy khóc thoải mái.
Loại chuyện này người khác không khuyên được, chỉ có tự mình phát tiết ra hết, mới xem như cho qua chuyện này.
Hồ Ái Hương khóc mệt mỏi, khóc giọng nói khàn khàn không nói nên lời, Lục Hướng Noãn thấy thế vội rót cốc nước ấm cho cô ấy uống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận