Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 345: Cô là con gái ư

Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên cũng đi tới, khi thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức đoán ra được là có chuyện gì, cho nên mở miệng nói:
“Giải Phóng, buông ra.”
Khi Vương Giải Phóng nhìn thấy anh, mới vô cùng ghét bỏ buông lỏng tay ra.
Sau khi kịp phản ứng, mới buồn bực ngồi xổm xuống nhìn chân mình.
May mắn không bị thương, chẳng qua vừa rồi bị sống dao đập trúng.
Nếu đổi thành lưỡi dao, Vương Giải Phóng đoán cái chân vốn hơi tàn phế của mình sẽ trực tiếp báo hỏng.
Cho nên trong lòng anh ta vô cùng ấm ức.
Lục Hướng Noãn tiến lên đỡ Vương Hiểu Linh dậy, trong giọng nói có chút quan tâm bản thân cô cũng không nhận ra:
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Sau khi kiểm tra thấy cô ấy không bị thương, lúc này lông mày hơi nhíu chặt mới thả lỏng ra.
Có thể là có Lục Hướng Noãn ở trước mặt, cho nên Vương Hiểu Linh có dũng khí hơn.
Chỉ thấy đôi tay của cô ấy chống nạnh, ánh mắt bất mãn mãnh liệt lên án tên khốn nạn hại cô ấy suýt nữa bị thương:
“Vừa rồi người đàn ông này ở một bên nhìn lén hai người, lén lút, vừa nhìn là biết không có ý tốt gì, tôi không yên tâm nên tiến lên dò xét một chút…”
Vương Hiểu Linh không nói nữa, dù sao bọn họ đều thấy được hình ảnh vừa rồi, cũng lười tốn miệng lưỡi của mình.
“Cái gì mà tôi không có ý tốt, cậu nói như vậy…”
Vương Giải Phóng đột nhiên nhận thấy có chỗ nào không thích hợp lắm, anh ta gãi đầu một cái, phản ứng chậm nửa nhịp nhìn người đen thui trước mặt, kinh hãi nói:
“Cô là con gái ư?”
Vương Hiểu Linh nghe anh ta sỉ nhục mình như vậy thì nghiến răng ken két, trực tiếp bùng nổ ra gió bão.
Cô ấy nhặt dao phay trên đất lên, trực tiếp chém về phía Vương Giải Phóng.
Con người Vương Giải Phóng làm việc rất có nguyên tắc, đánh người không vả mặt, còn không đánh phụ nữ, sau khi biết rõ cô ấy là nữ xong thì không dám lại ra tay.
Chỉ có thể vội vàng chạy trốn.
Cho dù như vậy, còn không quên xin lỗi Vương Hiểu Linh:
“Chuyện đó, cô gái, tôi thật sự không cố ý, tối muộn như thế cô quá đen… Không phải, buổi tối không có đèn, ánh mắt của tôi không tốt lắm… Không để ý cô là con gái… Tôi xin lỗi cô…”
Cũng may chưa nói xong từ đen kia anh ta đã sửa miệng, nếu không nhìn tư thế này, chỉ sợ hôm nay mình sẽ xong đời ở đây.
Vương Giải Phóng nghĩ tới anh ta còn chưa sinh đời kế tiếp cho Vương gia, thì lập tức trốn phía sau Hoắc Cảnh Xuyên.
Vương Hiểu Linh nhìn dáng vẻ vô lại này của anh ta, cô ấy tức tới mức càng muốn lao tới trói gô anh ta lại tiến hành hành hung một trận.
Cuối cùng vẫn là Lục Hướng Noãn không nhìn được vụ ầm ĩ này, mới mở miệng ngăn lại trò khôi hài này.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên toàn bộ hành trình không nói chuyện, dùng ánh mắt người khác nhìn không hiểu nhìn Lục Hướng Noãn trước mắt.
Tóm lại, muốn khắc dáng vẻ của cô vào trong cốt nhục.
Vương Hiểu Linh cũng không dám lại ra tay nữa, đứng trước mặt Lục Hướng Noãn dáng vẻ muốn bao nhiêu ngoan có bấy nhiêu ngoan, giống y như cừu con, chẳng qua ánh mắt phẫn nộ bán đứng cô ấy.
Vương Giải Phóng hơi ổn định lại tâm trạng cũng biết động tác vừa rồi của mình có lỗi với người ta, phải biết rằng cô ấy là nữ, mình chắc chắn sẽ đôi tay giơ lên trời, đánh chết cũng không dám chạm vào cô ấy một chút.
Tuy thường ngày có dáng vẻ lưu manh không đứng đắn, nhưng nếu gặp phải chuyện chính mà nói, sẽ đứng đắn không giống là cùng một người.
Cho nên anh ta nhanh chóng đền bù:
“Chuyện đó, cô gái, thật sự xin lỗi, tôi thật sự không phải trộm. Tự giới thiệu một chút, tôi tên Vương Giải Phóng, trước mắt đi làm ở cục công an trong huyện thành, sau này cô gặp chuyện gì có thể trực tiếp tìm tôi, tôi làm chủ cho cô.”
Lần trước Lục Hướng Noãn đến nhà Vương Quốc An ăn cơm, nghe anh trai nuôi của cô thuận miệng nói một câu, lãnh đạo Chu Bái Bì của anh ấy áp bức bọn họ, hình như tên là Vương Giải Phóng gì đó.
Không phải là anh trai nuôi của cô đi làm ở cục công an sao, chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy?
Lục Hướng Noãn không kìm nén được nghi ngờ trong lòng, mở miệng hỏi: “Vương Giải Phóng, cục trưởng cục công an?”
Vương Hiểu Linh nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, sợ tới mức trong lòng thấp thỏm, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn tên khốn nạn trước mặt.
Sao cô ấy không nhìn ra được?
Không phải Lục Hướng Noãn nhận nhầm người đấy chứ?
Nghĩ tới hành động vừa rồi của mình, Vương Hiểu Linh cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần không phải.
Nếu phải, vậy thì mình thật sự xong đời rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận