Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 457: Tới đưa báo

Nhìn thấy ông ấy vui sướng như thế, Lưu Thúy không nhịn được nói một câu, nhưng Vương Quốc An đang vô cùng vui sướng không chấp nhặt với bà ấy.
Cho nên ông ấy nói: “Tôi vui, tôi vui không được sao?”
Ngay sau đó ông ấy quay đầu nhảy nhót đi vào phòng.
Lưu Thúy nhìn thấy ông ấy như vậy thì cười một lát, ngay sau đó cũng càm báo đi vào phòng, tìm kính viễn thị của bà ấy trong phòng ngủ.
Sau đó đeo nó lên, giơ tờ báo ở chỗ nhiều ánh sáng đọc từng chữ một.
Đọc nội dung xong Lưu Thúy không nhịn được cảm thán:
“Nói ra Hướng Noãn đúng là giỏi, nếu đổi thành tôi tôi chắc chắn không làm được. Hơn nữa đứa nhỏ này lớn lên dưới hoàn cảnh gian khổ như thế, còn không đi nhầm đường, ông nói xem tâm tính của đứa nhỏ này tốt cỡ nào.”
Vương Quốc An hiếm khi tán thành cách nói của Lưu Thúy, gật đầu nói:
“Đứa nhỏ này phẩm hạnh không tệ, đừng nhìn gương mặt lạnh như băng, thực ra trái tim mềm hơn người khác. Bà già, yên tâm đi, dựa vào mắt của tôi chắc chắn sẽ không nhìn nhầm người, con nhóc Hướng Noãn này đáng cho chúng ta đối xử tốt.”
Lưu Thúy kiêu ngạo nói: “Tôi mặc kệ những chuyện khác, con bé là ai không liên quan tới tôi, nhưng người nào cũng không thể ngăn cản tôi đối xử tốt với Hướng Noãn.”
Vương Quốc An nghe bà ấy nói như vậy, trên mặt hiện lên ý cười sủng nịch:
“Người nào có thể ngăn cản được bà, trong nhà đều do bà làm chủ, cả nhà từ già đến trẻ đều nghe lời bà nói, có người nào lớn gan đi ngăn cản bà, như vậy không phải là nghĩ quẩn trong lòng tìm xui xẻo cho mình sao?”
Lưu Thúy thấy ông ấy càng nói càng thái quá, trực tiếp quay đầu không để ý tới ông ấy, đến phòng ngủ tìm kéo cắt đoạn báo viết về Lục Hướng Noãn ra.
Sau đó coi như bảo bối cất đi.

Quả thực chính là càng nhìn càng hài lòng.
Đột nhiên bà ấy mới nhớ tới hình như mình quên mất một chuyện, nhanh chóng quay đầu nhìn Vương Quốc An:
“Ông dậy sớm như vậy, chỉ mua được một tờ thôi sao? Không phải là tôi nói với ông, bảo ông mua thêm mấy tờ ư, mấy tờ khác đâu?”
“… Tặng người ta…” Lúc này Vương Quốc An mới kịp phản ứng, mình quá vui nhất thời không chú ý nên tặng hết.
Ông ấy sờ gáy, ngay sau đó đưa ra phương án bù lại: “Bây giờ tôi đi ra ngoài mua thêm mấy tờ.”
Sau khi nói xong không đợi Lưu Thúy nói chuyện, ông ấy đã chạy chậm rời đi.
Mà Lưu Thúy nhìn ngoài sân, không nhịn được thở dài: “Lão già này, đúng thật là…”
Bởi vì chuyện đăng báo của Lục Hướng Noãn, Lý Kiến Bình được cấp trên điểm danh khen ngợi nhiều lần, cho nên ông ấy không nhịn được đạp xe tới cảm ơn Lục Hướng Noãn.
Đương nhiên ông ấy còn không quên mang tờ báo phỏng vấn Lục Hướng Noãn ngày đó tới.
Kết quả ông ấy mới tiến vào cửa đại đội, thì gặp Vương Chí Thành nhàn rỗi không có việc gì làm đi lung tung.
“Bí thư, sao hôm nay ông lại tới đây?” Đồng thời Vương Chí Thành thấy ông ấy xong, nhanh chóng chạy về phía ông ấy.
Lý Kiến Bình rất vui sướng, không có chút dáng vẻ nhà quan, vô cùng hiền hòa nói:
“Không phải là mấy ngày hôm trước có tòa soạn báo của tỉnh đến viết bài sao, bây giờ đăng bài, hôm nay tôi nghỉ nên đặc biệt tới đây nói với thanh niên trí thức Lục một tiếng…”
“Cái gì, nhanh như vậy ư?” Vương Chí Thành kinh ngạc vui mừng nói.
“Ừm, tôi không nói chuyện với ông nữa, tôi phải nhanh đi thông báo cho thanh niên trí thức Lục.” Lý Kiến Bình nói xong, thì đạp xe chạy lấy người.
Mà Vương Chí Thành thì nhanh chóng đuổi theo, hiện giờ ông ấy đã không ngừng một lần hi vọng Hoắc Đại Khánh nhanh trở về.
Chuyện lớn bé trong đội ông ấy không quản lý hết được, Vương Chí Thành cảm thấy mình đã già đi mấy tuổi.
Lý Kiến Bình dựa vào ký ức lúc trước của mình, đi tới nhà Lục Hướng Noãn.
Chỉ thấy cửa nhà cô đóng kín, Lý Kiến Bình dựng xe xong thì tiến lên gõ cửa nhà cô.
Chưa tới hai phút Lục Hướng Noãn nghe thấy âm thanh, nhanh chóng rửa sạch tay mở cửa từ bên trong.
Lục Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn “khách ít tới” trước mặt, hơi kinh ngạc nói: “Bí thư Lý?”
“Thanh niên trí thức Lục, chú mang báo tới cho cháu.” Lý Kiến Bình để xe bên cạnh, sau đó lấy tờ báo mình đã gấp cẩn thận trong túi ra.
Mới đầu Lục Hướng Noãn còn chưa kịp phản ứng, đang êm đẹp đưa báo cho cô làm gì.
Mãi đến khi Lý Kiến Bình mở báo ra, cô thấy rõ được người trên tờ báo mới hiểu được lý do.
Chỉ thấy cô nhận lấy tờ báo, không nhìn một cái cất báo đi, sau đó ngượng ngùng nói:
“Bí thư, như vậy cũng quá làm phiền chú rồi, khiến cháu ngại quá.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận