Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 180: Chỉ có thể nghĩ trong lòng

Ngay sau đó Vương Hiểu Linh cũng không giấu giếm nói ước định giữa hai bọn họ hôm qua ra, chuyện này khiến Vương Ngọc Hương và Đàm Phượng Kiều vô cùng hâm mộ.
Dù sao hiện giờ mấy bọn họ ở khu thanh niên trí thức đều ăn không đủ no, mới làm một lát mấy thứ trong bụng đã bị tiêu hóa sạch.
Hiện giờ mỗi ngày có thêm hai cái bánh bột ngô, chắc chắn có thể ăn no.
Nhưng muốn bọn họ học Vương Hiểu Linh làm như vậy, bọn họ thật sự không thể vứt bỏ mặt mũi.
“Nhưng mà vì sao không thể mỗi ngày đều tới lượt Lục Hướng Noãn nấu cơm chứ…” Như vậy cô ấy có thể mỗi ngày thêm hai cái bánh bột ngô.
Cô ấy còn chưa nói xong, Lục Hướng Noãn lập tức đi vào, ánh mắt sắc bén như dao nhìn lướt qua Vương Hiểu Linh.
Vương Hiểu Linh sợ tới mức lập tức thành thật câm miệng vào, đồng thời cố nở nụ cười xán lạn như cầu vồng.
Chuyện này chỉ có thể nghĩ trong lòng, nếu thật sự mỗi ngày đều tới lượt Lục Hướng Noãn nấu cơm, có lẽ nấu ra bọn họ cũng không dám ăn.
Đến lúc đó ném một liều thuốc diệt chuột vào, đến lúc đó người trong khu thanh niên trí thức bọn họ chỉ có chết.
Với tính cách của Lục Hướng Noãn, thật sự có thể làm ra được chuyện đó, Vương Hiểu Linh nghĩ thầm trong lòng.
Thực ra cô ấy là đem lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu mỗi ngày đều để Lục Hướng Noãn nấu cơm, cô sẽ đập nát nồi, sau đó nhân tiện phóng hỏa, thiêu rụi phòng bếp, mọi người cùng nhau uống gió Tây Bắc.
Hai người khác thì cảm thấy lúng túng vì nói xấu sau lưng người ta, nhanh chóng cúi đầu bận việc.
Lục Hướng Noãn không nhìn cô ấy nữa, sau đó bưng cơm ra ngoài.
Đợi khi tất cả mọi người đều ngồi vào bàn cơm chuẩn bị ăn cơm, chỉ thiếu mỗi mình Dương Thiên Chân.
Những người khác đều dừng đũa, chỉ có Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh hai người không tim không phổi ăn rất ngon.
“Hay là các cô ai đi gọi cô ta đến ăn đi, chúng ta không thể lần nào cũng chiếm tiện nghi của cô ta được, dù sao cô ta cũng bỏ thức ăn.” Võ Thắng Lợi nghĩ một lát vẫn nói ra miệng.
Kết quả bên thanh niên trí thức nữ không ai nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Vương Ngọc Hương đứng dậy.
Mà ngày hôm qua Lục Hướng Noãn đã đồng ý, hôm nay bánh bột ngô đều thuộc về Vương Hiểu Linh, cho nên cô nhanh chóng uống hết bát nước cơm, để lại một câu giữa trưa không cần nấu phần cơm cô lập tức chạy không thấy bóng dáng, mọi người muốn hỏi cũng không hỏi được gì.
“Cô ấy đi đâu thế?” Hứa Gia Ấn nhìn bóng dáng Lục Hướng Noãn đi xa mất, lại bắt đầu tò mò.
“Xin nghỉ.” Vương Hiểu Linh đã ăn xong bánh bột ngô trong tay, cái khác cô ấy không nỡ ăn mà cất đi.
Một lát sau, Vương Ngọc Hương mặt ủ mày ê đi tới, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Chúng ta ăn trước đi.”
Khi nói chuyện cô ta còn dùng tay mất tự nhiên kéo tóc mái ra, che đi vết xanh tím giữa mày, sau đó lại vùi đầu ăn cơm.
Mà động tác nhỏ của cô ta đương nhiên không thể gạt được Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều im lặng ăn cơm.
Dù sao bản thân cô ta không nổi giận, người ngoài như bọn họ còn có thể nói gì, không cẩn thận còn nói bọn họ trong ngoài không phải người.
Vẫn nên đừng tìm rủi ro cho mình thì hơn.
Đợi ăn cơm xong, khi mọi người rời đi Vương Hiểu Linh nhanh chóng chia bánh bột ngô kiếm được từ chỗ Lục Hướng Noãn thành hai, một nửa để lại cho mình, một nửa khác nhét vào tay Đàm Phượng Kiều.
“Cô cho tôi làm gì, mau cất đi.” Đàm Phượng Kiều cảm thấy bánh bột ngô trong tay nóng muốn chết, muốn nhét trở về nhưng bị Vương Hiểu Linh dùng tay cản lại.
“Ngày hôm qua cô đã mời tôi ăn khoai lang nướng, hôm nay tôi mời cô ăn nửa cái bánh bột ngô mà thôi, nếu cô còn như vậy tôi sẽ tức giận.”
Đàm Phượng Kiều đối xử tốt với cô ấy, cô ấy cũng phải đối xử tốt với Đàm Phượng Kiều, có tới có lui mới thường lui tới được.
Đàm Phượng Kiều thấy cô ấy nói như vậy, chỉ có thể nhận lấy, đồng thời còn khuyên cô ấy lần sau đừng như vậy.
Thấy Vương Hiểu Linh gật đầu, lúc này cô ấy mới yên tâm.
Hôm nay ngồi xe không biết vì sao chỉ có mình Lục Hướng Noãn, cô vui vẻ nhẹ nhàng tự tại, trực tiếp nằm xuống ngủ bù.
Đợi tới huyện thành, còn là sư phụ Ngưu đánh thức cô, Lục Hướng Noãn nói cảm ơn với ông ấy, sau đó rời đi không thấy bóng dáng, bắt đầu lang thang không có mục tiêu.
Trên đường đi cũng không thấy thứ cô cần, khi cô định tìm chỗ không có ai trốn vào không gian ngủ, thì Lục Hướng Noãn thấy được Vương Quốc An ở trong đám người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận