Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 227: Tôi không thích cô

Hứa Đạt Nhạc da mặt dày cười ngây ngô, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được tò mò trong lòng, vẫn lén dựa vào cửa nhìn bên ngoài.
Mà Lưu Học Kim cũng đi theo tiến lên xem náo nhiệt, bởi vì trong lòng anh ta cũng tò mò, sao Đoạn đại mỹ nhân này giống y như con gián đánh mãi không chết, vẫn luôn coi trọng đoàn trưởng của anh ta, không phải anh thì không gả như vậy.
“Đoàn trưởng Hoắc.” Đoạn Tiểu Vi nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên đi về phía mình, trên gương mặt xuất hiện chút thẹn thùng, bước chậm về phía anh.
Thỉnh thoảng có người đi qua muốn dừng lại nhìn, nhưng e ngại gương mặt Diêm Vương mặt lạnh của Hoắc Cảnh Xuyên, lập tức bước đi như bay rời đi.
Dù sao mạng nhỏ quan trọng hơn.
“Cô tìm tôi có việc gì?” Hoắc Cảnh Xuyên nói thẳng.
“Ừm… Đây là khăn quàng cổ… Em mới đan xong gần đây… Anh nhận lấy đi…” Lúc ấy khi đan khăn quàng cổ này, cô ta đặc biệt chọn len sợi hợp với màu da của anh, nghĩ anh đeo vào nhất định sẽ đẹp.
Nghe nói anh muốn xin nghỉ về nhà, hai ngày nay cô ta rảnh nên chạy qua bên này.
“Không cần.” Hoắc Cảnh Xuyên từ chối xong thì muốn quay đầu đi trở về.
“Đoàn trưởng Hoắc, anh đừng đi mà.” Đoạn Tiểu Vi vừa thấy Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, trong lòng có chút hoảng loạn, nhanh chóng tiến lên ngăn cản đường đi của anh.
“Còn có chuyện gì?” Rõ ràng là câu hỏi lơ đãng bình thường, nhưng mà từ miệng Hoắc Cảnh Xuyên nói ra thì lạnh lẽo như tuyết tháng chạp, trong đôi mắt anh tràn ngập không kiên nhẫn.
“… Đoàn trưởng Hoắc… Em thích anh… Chúng ta hẹn hò đi…” Đoạn Tiểu Vi cúi đầu, sau đó như lấy hết dũng khí nắm chặt khăn quàng cổ, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Hoắc Cảnh Xuyên, nói ra những lời cô ta giấu trong đáy lòng, tuy chuyện này là bí mật hiểu rõ trong lòng mà không nói ra ở đại đội này.
Nói một cách chính xác, ngay từ lúc nhìn thấy anh lần đầu tiên đã thích.
Không phải là cô ta không có ai theo đuổi, nhưng mà cô ta thích người đàn ông trước mắt không có lý do, mỗi lời nói hành động của anh đều khiến cô ta thích.
“Oa oa oa, Đoạn đại mỹ nhân tỏ tình.” Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim tránh phía sau cửa kinh hãi kêu lên.
Không nghĩ tới hôm nay Đoạn đại mỹ nhân bất chấp tất cả như vậy, chẳng qua vì sao đoàn trưởng của bọn họ lại y như đầu gỗ, không để ý tới như thế.
“Tôi không thích cô.” Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên đã không còn một chút kiên nhẫn, lạnh lùng nói.
Dưới cái nhìn của Hoắc Cảnh Xuyên, không thích chính là không thích, cộng thêm trước mắt anh cũng không có ý định kết hôn, anh cảm thấy phụ nữ đều giống nhau.
Nhưng mà không lâu sau, anh sẽ bị vả mặt bốp bốp bốp.
Đoạn Tiểu Vi không nghĩ tới sẽ nghe được những lời tuyệt tình như vậy từ miệng anh, cơ thể lung lay sắp đổ suýt nữa ngã xuống, trong mắt có từng giọt nước mắt chảy ra, nhưng vẫn khẽ mở môi đỏ nói:
“… Em có thể… Đợi… Đợi đến ngày… Anh thích em.”
“Không cần thiết, bây giờ tôi không thích cô, sau này cũng sẽ không thích cô, đừng lãng phí thời gian trên người tôi.” Hoắc Cảnh Xuyên cũng mặc kệ lời nói của mình có làm tổn thương trái tim người phụ nữ hay không, sau khi nói xong anh lập tức quay đầu đổi con đường rời đi.
Đối đãi với phụ nữ, đặc biệt là với người phụ nữ mình không thích, Hoắc Cảnh Xuyên giống y như đao phủ giơ súng, một phát mất mạng, dao sắc chặt đay rối.
Không giữ lại đường sống làm gì.
Đoạn Tiểu Vi bị từ chối khi anh rời đi còn chưa được hai giây lập tức rơi nước mắt như mưa, một phát không thể vãn hồi.
Cô ta không nghĩ ra vì sao Hoắc Cảnh Xuyên không thích cô ta, rốt cuộc cô ta kém ở điểm nào, trái tim anh làm bằng cục đá sao, nhiều năm như vậy cũng không thể làm nóng trái tim anh.
Cô ta không cam lòng.
Người xung quanh nhìn thấy Đoạn Tiểu Vi khóc đau lòng như vậy đều dừng lại, muốn tiến lên an ủi.
Kết quả ở trong mắt Đoạn Tiểu Vi, đám người này là tới xem cô ta mất mặt, cô ta bị Hoắc Cảnh Xuyên từ chối tức hộc máu hét lên với đám người này:
“Nhìn cái gì mà nhìn, đều cút hết cho tôi, cút.”
Sau đó hung dữ nhìn đám người vây xem.
Mọi người đều bị dáng vẻ này của cô ta làm cho sợ hãi không dám nói câu gì, nhanh chóng chạy lấy người.
Mà Đoạn Tiểu Vi che mặt khóc lóc rời đi.
“Đoàn trưởng quá nhẫn tâm, nhìn xem Đoạn đại mỹ nhân khóc đau lòng cỡ nào, đúng là nhìn thấy mà thương.” Hứa Đạt Nhạc chậc chậc lắc đầu cảm thán.
“Khụ khụ khụ.” Lưu Học Kim ở sau lưng anh ta điên cuồng ho khan ra hiệu, nhưng mà Hứa Đạt Nhạc nhìn quá mê mẩn căn bản không phát hiện ra có gì khác thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận