Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 462: Tiệc tiễn đưa

Cô gái tốt như vậy, bọn họ không thể làm chậm trễ người ta, cho nên Vương Quế Anh giả vờ như không biết không mở miệng.
Bởi vì Vương Chí Cường và Triệu Lý cùng cố gắng, hơn nữa cấp trên rất yêu quý nhân tài, cho nên cuối cùng Hoắc Cảnh Xuyên có thể nghỉ phép vì bị bệnh, đợi lúc nào chân anh khôi phục thì trở về đơn vị.
Tuy dựa theo tình hình cơ thể hiện giờ của Hoắc Cảnh Xuyên thực sự không có khả năng, nhưng tóm lại vẫn phải ôm chút hi vọng.
Đồ của Hoắc Cảnh Xuyên ở trong bộ đội, đã sớm được Vương Chí Cường thu dọn xong mang về nhà anh ta.
Nghĩ tới hôm nay tách ra không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể gặp mặt, hơn nữa các anh em đều muốn tiễn anh, cho nên Vương Chí Cường mời Hoắc Cảnh Xuyên tới nhà ăn bữa cơm với mấy anh em bọn họ.
Coi như là vì tiễn đưa anh.
Lúc ấy Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy nhưng không nói gì, vậy mà đồng ý một cách kỳ tích.
Cho nên Hứa Đạt Nhạc xử lý thủ tục xuất viện xong, thì cõng Hoắc Cảnh Xuyên lên xe, mà hai vợ chồng già Vương Quế Anh thì cầm đồ trong tay lên theo.
Còn Đoạn Tiểu Vi, đứng ở phía sau xe mãi đến khi Hoắc Cảnh Xuyên lên xe kia, đi rất xa lúc này cô ta mới rời mắt.
Sau đó đi về nhà, cô ta đã đồng ý với cha mẹ đi xem mắt, thực ra hôm nay khi tới thăm Hoắc Cảnh Xuyên trong lòng cô ta cũng đã có ý nghĩ.
Cô ta có thể không quan tâm bất cứ chuyện gì, cũng không cần gì ở bên cạnh anh, cho dù anh không thể đi được cô ta cũng không để bụng.
Chỉ cần người đó là anh là được.
Nhưng mà không nghĩ tới anh từ chối, nếu là như vậy vậy thì cô ta thật sự từ bỏ anh.
Sau đó sống thật hạnh phúc, chẳng qua Hoắc Cảnh Xuyên thành bạch nguyệt quang cô ta vĩnh viễn yêu mà không có được.
Lưu Hiểu Mông vợ Vương Chí Cường biết mọi người tới nhà làm khách, cho nên sáng sớm tinh mơ đã đi mua thịt.
Hiếm khi lần này không bủn xỉn mua rất nhiều, tiêu hết phí sinh hoạt một tháng này của nhà bọn họ cô ấy đều không đau lòng, nhưng cô ấy thật sự đau lòng cảnh ngộ mà Hoắc Cảnh Xuyên gặp phải.
Mua xong đồ trở về cô ấy nóng tới mức đầu chảy đầy mồ hôi, cũng không dám dừng lại.
Sợ lát nữa nấu cơm muộn, Hoắc Cảnh Xuyên ăn xong không kịp chuyến xe lửa lúc hơn 4 giờ.
Đợi cô ấy mới dọn đồ ăn xong, người nhà của mấy quân nhân khác trong đội xách đồ mang từ nhà tới đến giúp đỡ.
Lưu Hiểu Mông không khách sáo với bọn họ, dù sao thời gian gấp gáp nhiệm vụ nặng nề, lát nữa người tới còn chưa làm xong đồ ăn, chỉ dựa vào mình cô ấy thì đúng là làm rất lâu.
Cộng thêm bọn họ đều đã tới đây giúp đỡ như vậy.
Mấy quân tẩu giúp đỡ nấu đồ ăn cho bữa trưa, mà Vương Chí Cường thì chạy tới cửa khu người nhà đón người.
Đợi không biết bao lâu, ngay khi Vương Chí Cường cảm thấy mình sắp bị muỗi cắn chết xe mới chậm rãi lái vào.
Vương Chí Cường không rảnh lo gãi ngứa, chạy nhanh qua tiến lên bắt tay, cõng Hoắc Cảnh Xuyên xuống dưới.
Chẳng qua anh ta xém ra Hứa Đạt Nhạc thường xuyên huấn luyện, khi anh ta cõng Hoắc Cảnh Xuyên suýt nữa lảo đảo làm ngã cả hai người.
Cuối cùng Hứa Đạt Nhạc không dám giao Hoắc Cảnh Xuyên vào tay anh ta, sợ anh ta làm ngã Hoắc Cảnh Xuyên mới khôi phục được một chút lại tiến vào bệnh viện, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy.
Trải qua chuyện này trong lòng Vương Chí Cường cũng biết rõ thể lực của mình, nên không cố chấp muốn cõng Hoắc Cảnh Xuyên nữa, yên tâm giao cho anh ta.
Nhìn tên nhóc Hứa Đạt Nhạc cõng Hoắc Cảnh Xuyên đi bay bay, lại cúi đầu nhìn cơ thể gió thổi qua là có thể ngã của mình.
Ít nhiều gì Vương Chí Cường cũng hiểu vợ anh ta luôn nói anh ta không được là có chuyện gì.
Đây là chênh lệch.
Cho nên Vương Chí Cường âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, bắt đầu từ ngày mai anh ta nhất định sẽ đi theo đám nhãi ranh kia rèn luyện mỗi sáng cùng.
Tranh thủ rèn luyện cơ thể cường tráng hơn, ít nhất không giống như bây giờ, cõng đàn ông đều không cõng được.
“Đồng chí Vương, sao cháu lại không đi?” Hoắc Đại Khánh đi theo Hứa Đạt Nhạc được nửa quay đầu thấy Vương Chí Cường vẫn còn đứng đó không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ gì nên nhanh chóng gọi.
“Cháu tới đây ạ.” Vương Chí Cường lấy lại tinh thần nhanh chóng đuổi theo.
Đám quân tẩu Lưu Hiểu Mông nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên tới thì nhanh chóng kéo ghế cho anh, nhân tiện còn đi pha trà bưng tới.
Vương Quế Anh nhận lấy nước, mở miệng nói: “Cảm ơn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận