Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 1001: Xử lý miệng vết thương

Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh nhìn thấy những vết thương này, trên mặt tràn ngập đau lòng.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì như vết thương không ở trên người anh, ánh mắt vẫn dính chặt lên người Lục Hướng Noãn.
Sợ cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Mà Vương Thủ Nghĩa xử lý vết thương cho Hoắc Cảnh Xuyên khi thấy nhiều vết thương như vậy, đều có chút không thể ra tay, đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người bị thương nặng như vậy.
Còn có vết thương kia nữa, vậy mà ông ta không nhìn ra là vết thương gì.
Lục Hướng Noãn đã nhìn ra, là vết thương do súng, tất cả vết thương trên người đều là vết thương do súng, lúc này hờn dỗi trong lòng cô đều mất sạch.
Anh có thể còn sống trở về, đã là trời cao ban ân lớn nhất.
Cô không dám tưởng tượng, những ngày ấy của anh trải qua thế nào.
Cô không dễ chịu, đồng thời những ngày đó của anh cũng không thoải mái gì, trên người tràn ngập vết sẹo và miệng vết thương là chứng minh tốt nhất.
Lục Hướng Noãn nhớ rõ, trước khi Hoắc Cảnh Xuyên đi làm nhiệm vụ trên người không có nhiều vết sẹo như vậy.
“Phó viện trưởng Vương, để tôi làm cho.”
Vương Thủ Nghĩa vừa nghe thấy thế nhanh chóng nhường vị trí cho Lục Hướng Noãn, mà ông ta thì đứng bên cạnh quan sát Lục Hướng Noãn xử lý vết thương.
Sống đến già học đến già.
Chẳng qua chỉ xử lý vết thương trên người Hoắc Cảnh Xuyên, Lục Hướng Noãn mất ba tiếng, xử lý đến tay cô tê dại, mà Hoắc Cảnh Xuyên thì nghiến chặt răng không có một câu kêu đau.
Chẳng qua trên trán rậm rạp mồ hôi đã bán đứng anh.
Ngay sau đó là bôi thuốc, băng bó, sau khi hoàn thành Lục Hướng Noãn mệt đến mức ngồi xụi lơ trên ghế.
Đúng là đời trước cô nợ Hoắc Cảnh Xuyên.
Lục Hướng Noãn ép Hoắc Cảnh Xuyên truyền thuốc chống viêm hai ngày ở bệnh viện mới về nhà, là về nhà Lục Hướng Noãn.
Chẳng qua khi xuất viện Vương Thủ Nghĩa vẫn không chết tâm hỏi Lục Hướng Noãn lần nữa có hứng thú tới bệnh viện bọn họ làm việc hay không, kết quả vẫn bị từ chối.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên vui vẻ.
Các đội viên của đại đội Hồng Kỳ biết Hoắc Cảnh Xuyên bị thương nằm viện, cho nên Hoắc Cảnh Xuyên vừa mới trở về, cả đám xách đồ tới thăm anh, phần lớn là mang hai ba quả trứng gà tới.
Hai ba quả trứng gà này đã là thành ý lớn nhất bọn họ có thể lấy ra.
Đám người rời đi hết xong, Lục Hướng Noãn chuẩn bị dọn dẹp một lát rồi ngủ.
Bởi vì trong khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi, không được ngủ một giấc ngon, nhưng mà không đợi cô đi ra ngoài đã bị người phía sau ôm chặt.
Lục Hướng Noãn biết trên người Hoắc Cảnh Xuyên có vết thương, cho nên không dám lộn xộn:
“Hoắc Cảnh Xuyên, buông tay, em muốn đi rửa mặt ngủ.”
Hoắc Cảnh Xuyên ngửi mùi thơm trên người Lục Hướng Noãn, khẩn cầu nói: “Vợ à, em đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lát, chỉ một lát thôi.”
Giờ khắc này anh mơ ước đã lâu, hiện giờ ôm được, anh lại có loại cảm giác như ở trong mơ, không chân thật lắm.
Lục Hướng Noãn chần chừ một lát, quay người lại ôm lấy eo Hoắc Cảnh Xuyên, hai người mặt đối mặt.
Không cần nói chuyện, chỉ cần một ánh mắt bọn họ đều có thể biết rõ hai bên muốn nói gì.
Hoắc Cảnh Xuyên cúi đầu hôn lên môi Lục Hướng Noãn, mà Lục Hướng Noãn thì điên cuồng đáp lại.
Nhiệt độ trong phòng lập tức tăng cao.
Hai người hôn khó mà chia lìa, ngay khi Lục Hướng Noãn bị hôn sắp không thở nổi, Hoắc Cảnh Xuyên mới buông tha cho cô.
Sau đó là trời đất quay cuồng, Lục Hướng Noãn xuất hiện ở trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên.
Cô sợ mình sẽ rơi xuống, đôi tay ôm chặt cổ Hoắc Cảnh Xuyên: “Hoắc Cảnh Xuyên, anh nhanh đặt em xuống, trên người anh còn có vết thương đấy, đừng lộn xộn.”
“Vợ à, em đang nghi ngờ năng lực của anh.”
Lục Hướng Noãn vừa nghe thấy những lời này, lập tức nghĩ tới những chuyện tốt trải qua với anh trước đây, trái tim đập nhanh hơn.
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên ôm Lục Hướng Noãn lên giường.

Vui sướng tràn ngập qua đi, Lục Hướng Noãn không rảnh lo mệt nhanh chóng ngồi dậy kiểm tra vết thương của Hoắc Cảnh Xuyên.
Cũng may không chảy máu, lúc này Lục Hướng Noãn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà lần này cô không để Hoắc Cảnh Xuyên làm bừa nữa.
Lại thêm lần nữa, cơ thể anh không chịu nổi.
Lục Hướng Noãn dậy tắm rửa, sau đó chui vào chăn ngủ.
Có lẽ tối nay có Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh cô, trở về nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Lục Hướng Noãn ngủ sớm như thế.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên một đêm không ngủ, cúi đầu vẫn luôn nhìn Lục Hướng Noãn ngủ say, tay ôm cô không nhịn được ôm chặt hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận