Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 93: Bốc hơi

Mà Vương Phượng Kiều cho rằng ông ta nổi điên, nhanh chóng kéo chân ông ta ra ngoài, nhưng bị Lục Quốc Khánh ghét bỏ bà ta chậm trễ việc của mình, nhấc chân đá ngã xuống đất.
Kết quả ông ta chui vào xong mới phát hiện dưới giường không có gì, không chỉ có giày bọn họ thường đi không còn, ngay cả tiền ông ta giấu trong giày cũng không còn.
Nhưng mà không kịp nghĩ nhiều ông ta nhanh chóng gửi hi vọng tới chỗ bí mật của ông ta, chỉ cần còn số tiền đó, ông ta vẫn còn hi vọng.
Chẳng qua khi ông ta nhìn xem, phát hiện tấm ván gỗ ông ta đóng đinh đã bị phá hỏng, để lại một cái động to, hộp sắt ông ta cất giấu cũng không còn.
Nhưng ông ta không cam lòng chui ra, hất giường ngược lại, kết quả không thấy được gì, trên mặt Lục Quốc Khánh lập tức lộ ra biểu cảm như cha mẹ chết.
Mà Vương Phượng Kiều vừa rồi bị Lục Quốc Khánh đạp một cái thì che bụng ngồi dưới đất, không đứng lên nổi.
“Lão Lục, anh làm sao vậy?” Vương Phượng Kiều miễn cưỡng nói ra mấy chữ, ở bên nhau nhiều năm như thế, chưa từng thấy ông ta có biểu cảm như vậy.
Cho dù là mất đồ, cũng không đến mức có biểu cảm như thế chứ.
“Nói, có phải cô trộm tiền của tôi không?” Lúc này Lục Quốc Khánh kịp phản ứng, ánh mắt ác độc bóp chặt cổ bà ta, xách bà ta khỏi mặt đất để lên trên cửa ép hỏi.
Vương Phượng Kiều vốn đau bụng lại bị bóp không thở nổi, liều mạng đẩy tay ông ta khiến mình dễ chịu hơn chút, kết quả vô dụng.
Bà ta càng phản kháng, Lục Quốc Khánh càng bóp tàn nhẫn.
“… Em… Em không…”
“Nói thật hay không.”
“Em… Thật sự… Không.” Lúc này Vương Phượng Kiều đã không còn nhiều sức lực giãy giụa, giống y như cá chết mặc người ta chà đạp.
Ngay khi bà ta cho rằng mình sắp chết, Lục Quốc Khánh buông tay.
Bà ta rầm một tiếng ngồi trên đất, trên mặt lộ ra chút may mắn vì sống sót sau tai nạn.
Lục Quốc Khánh giống như ma mất hồn lượn lờ quanh phòng khách trống rỗng, ngay cả chiếc xe đạp đáng giá nhất trong nhà còn có đồ Hồ Hữu Tiền đưa tới đều mất sạch.
Thậm chí đồ trong phòng con trai cũng không còn gì, có thể nói trong nhà ngoại trừ tường không bị mang đi, những thứ khác không còn.
Trong một đêm tất cả đều bốc hơi, biến mất không thấy bóng dáng.
Đột nhiên như nghĩ tới gì đó, Lục Quốc Khánh đến phòng ngủ của Lục Hướng Noãn phát hiện không mở được cửa, ông ta đạp mạnh mấy cái, mới khó khăn lắm đá văng cửa.
“Con nhóc thối, có phải là mày hay không.”
Ngoại trừ cô ra, cũng không có người khác có thể làm ra được loại chuyện này.
Không nghe thấy động tĩnh, Lục Quốc Khánh tiến lên lay cô, kết quả cô xoay người lại trực tiếp khiến Lục Quốc Khánh sợ tới mức suýt nữa tiểu ra.
“Cô là ai? Vì sao ở nhà tôi?”
“Ông nói linh tinh gì đấy, đây là nhà tôi, tôi không ở nhà tôi thì tôi ngủ đường cái à.” Lục Hướng Noãn mở mắt ra thấy Lục Quốc Khánh chỉ mặc mỗi quần lót thì cảm thấy đen đủi, nhanh chóng quay đầu sang một bên nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, rửa mắt cho mình.
“Mày là con nhóc chết tiệt Lục Hướng Noãn kia ư?” Lục Quốc Khánh nghe thấy giọng nói hơi giống, nhưng người phụ nữ gương mặt như bánh bao, còn béo như heo này ông ta thật sự không nhận ra.
“Có việc mau nói, không có việc thì cút, đừng mặc quần lót lắc lư trước mặt tôi, ông không biết xấu hổ nhưng tôi biết.”
Lục Quốc Khánh cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện cả người mình trần trụi chỉ mặc quần lót khi ngủ mới mặc, nhưng mà lúc này ông ta không rảnh lo nghĩ quá nhiều.
Dù sao tiền chính là mạng của ông ta, không có tiền ông ta không muốn sống nữa, lập tức hỏi Lục Hướng Noãn trộm tiền ông ta phải không.
“Ông có bệnh đúng không, tôi trộm tiền của ông làm gì, ngu ngốc.” Trên mặt Lục Hướng Noãn không có chút chột dạ, còn trách ngược ông ta sáng sớm tinh mơ gây sự.
“Vậy sao trong nhà không còn đồ gì?”
“Cái gì không còn?” Lục Hướng Noãn biết rõ còn cố hỏi.
Lục Quốc Khánh tức tới mức kéo Lục Hướng Noãn tới phòng khách xem.
“Đồ đâu? Đồ đi đâu hết cả rồi? Tam chuyển nhất vang, 108 món đồ của tôi đâu. Lục Quốc Khánh, ông đúng là quá đáng, 2000 tệ kia tôi đã cho ông, vậy mà ông còn tham của hồi môn của tôi, ông đúng là không biết xấu hổ.”
Lục Hướng Noãn vừa ăn cướp vừa la làng xắn tay áo muốn đánh ông ta, kết quả khi thấy tay mình giống y như con thỏ bị kinh hãi, kêu a một tiếng.
“Tôi làm sao vậy?” Cô không quan tâm chạy đi soi gương, tuy trong lòng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cô vẫn bị dáng vẻ trong gương của mình dọa sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận