Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 212: Mở cuộc họp

“Mọi người im lặng một lát, hôm nay tôi tìm mọi người tới là có chuyện quan trọng muốn nói.” Hoắc Đại Khánh kéo dài giọng nói, có thể là hôm nay nói quá nhiều, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Các đội viên lập tức câm miệng lại, đôi mắt sáng rực nhìn đại đội trưởng trên đài.
Hoắc Đại Khánh thấy bọn họ hoàn toàn yên tĩnh, mới mở miệng nói chuyện: “Trời mưa quá to, còn có gió mạnh, phá hỏng hoa màu trong đất…”
“Cái gì, hoa màu trong đất sao, đại đội trưởng.” Vừa nghe liên quan tới hoa màu trong đất, Tam Ma Tử hoàn toàn không ngồi yên đứng bật dậy nói.
Anh ta không có vợ, nếu hoa màu cũng không có thì anh ta đâm đầu chết còn hơn.
Những người khác cũng không tốt hơn chỗ nào, đều rơi vào khủng hoảng, mồm năm miệng mười hỏi Hoắc Đại Khánh trên đài có chuyện gì.
Nhưng mà một số người thông minh ở đây dù ít dù nhiều cũng có thể đoán ra được, nếu không đã không mưa to như vậy bảo bọn họ tới mở họp, trái tim trầm trọng như bàn ủi, bắt đầu tính toán lương thực trong nhà còn có thể chống đỡ bao lâu.
Chỉ có đám người của khu thanh niên trí thức thì tốt hơn một chút, đôi mắt không nhìn đại đội trưởng, mà nhìn Lục Hướng Noãn vô cùng bình tĩnh.
Bởi vì mấy ngày nay khu thanh niên trí thức liên tục xảy ra chuyện, mọi người đều tập mãi thành thói quen coi Lục Hướng Noãn như cây trụ tinh thần và đạo sư nhân sinh.
“Thanh niên trí thức Lục…”
“Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết làm sao bây giờ, nghe đại đội trưởng.” Lục Hướng Noãn trực tiếp cắt ngang lời Vương Ngọc Hương nói.
Loại chuyện này cô không muốn tham dự vào, cô và người ở khu thanh niên trí thức không tốt đến mức cô lấy lương thực trong không gian ra.
Người khác nghèo không có cơm ăn, chỉ bạn có lương thực, vậy không phải điển hình đẩy mình lên đường chết sao, hiện giờ lúc này giàu cũng là cái tội.
Hơn nữa thứ như nhân tính, ở trước mặt tử vong không đáng nhắc tới.
Cô chính là người nhẫn tâm, có thể tàn nhẫn đến mức thấy chết mà không cứu, dù sao cho dù thế nào cô cũng không để lộ mình.
Nhưng thật ra Vương Hiểu Linh còn có thể, nghĩ tới cô ấy không nói hai lời cõng mình ra khỏi phòng, ít nhiều gì trong lòng cũng có chút xúc động.
Lục Hướng Noãn định đợi thật sự tới mức độ đó, cô sẽ lấy bánh bột ngô ra cứu cô ấy.
Cũng chỉ có bánh bột ngô giữ mạng, dù sao thời buổi này mọi người đều ăn bánh bột ngô.
Thanh niên trí thức khác nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, cả đám đều ủ rũ cụp đuôi.
“Mọi người làm gì thế, người sống còn có thể bị nước tiểu làm nghẹn chết mà, không phải chị Ngọc Hương đã nói rồi sao, trên núi còn có nhiều thứ, đến lúc đó chúng ta chăm chỉ một chút chạy lên núi nhiều lần, chắc chắn sẽ không bị đói chết.” Vương Hiểu Linh lạc quan nói, thực ra trong lòng cô ấy cũng không biết làm thế nào.
Bởi vì cô ấy ngửi được bầu không khí trầm trọng, chỉ mong sẽ không quá tệ như cô ấy nghĩ.
“Đúng vậy, nghe thanh niên trí thức Vương Hiểu Linh nói đi, đến lúc đó người ở khu thanh niên trí thức chúng tâ đoàn kết với nhau, nỗ lực sống sót.” Võ Thắng Lợi cũng cổ vũ.
Lúc này trong lòng mấy thanh niên trí thức mới tốt hơn chút, nhưng mà đều tính toán đợi mưa tạnh lập tức đến nhà ở, có thể lấy ra được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
“Là các người nói, hay là tôi nói.” Hoắc Đại Khánh thấy trường hợp không khống chế được, trực tiếp dùng sức vỗ lên cái chuông phủ bụi đã lâu.
Ông ấy thật sự hơi tức giận, cho nên lực tay rất mạnh, âm thanh đó lập tức đè ép tiếng nói chuyện xuống.
“Ông nói nghe xem, đại đội trưởng, bọn tôi nghe ông.” Thụ Căn hàm hậu nói, những người khác cũng ra dáng ra hình học theo.
Trong lúc nhất thời trong phòng lại loạn lên, vẫn là Hoắc Kiến Quốc đoạt cái chuông trong tay cha anh ta, giống như không cần tiền vẫn luôn gõ, gõ mọi người đau cả đầu.
Ngay cả Lục Hướng Noãn cũng cúi đầu che lỗ tai, cứ gõ tiếp như vậy trái tim không tốt sẽ xảy ra chuyện.
“Đều câm miệng cả đi, đều nghe cha tôi nói, cha tôi cho mọi người nói mọi người mới được nói.” Hoắc Kiến Quốc bị ép bất đắc dĩ mới làm như thế.
Nếu đổi lại là bình thường, tát anh ta hai cái thật mạnh anh ta cũng không dám cướp lời cha mình.
“Cha, cha nói đi.” Hoắc Kiến Quốc nhìn thấy các đội viên gật đầu xong, mới rời đi giao sân nhà cho cha mình.
“Bây giờ mỗi một câu mà tôi nói đều liên quan tới tính mạng của các đội viên trong đại đội Hồng Kỳ, mọi người đều nghiêm túc lắng nghe cho tôi, đừng nói nhiều nữa.” Hoắc Đại Khánh không yên tâm lại dặn dò một lần, sau đó mới nói chuyện hoa màu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận