Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 199: May không phải người ngu ngốc

Đột nhiên cô lạnh hắt xì một cái, nhanh chóng trèo xuống giường nhân cơ hội đi rót nước, lén lấy hai viên thuốc ra uống.
Cô không thể cảm mạo, thời buổi này điều kiện chữa bệnh kém như vậy, bị cảm sẽ chết người.

Lục Hướng Noãn uống thuốc khó uống kia xong, nhanh chóng nhân cơ hội uống nước lén nhét mứt hoa quả vào miệng.
Lúc này mới khiến lông mày hơi nhíu chặt của cô giãn ra nhiều.
Cô chán ghét bất cứ thứ gì đắng, bởi vì ở hiện đại cô đã ăn hết mọi thứ đắng trên đời.
Lục Hướng Noãn ăn mứt hoa quả trong miệng xong, cô xoa đầu hơi phát đau bắt đầu bận rộn.
Cũng chính lúc này cô mới chú ý tới trên người Đàm Phượng Kiều và Vương Hiểu Linh vẫn mặc quần áo ướt, thì nhanh chóng bảo bọn họ đi thay.
Mà cô thì chấp nhận số mệnh lật lương thực trên giường đất.
Đàm Phượng Kiều còn đỡ, còn có một bộ để thay, nhưng Vương Hiểu Linh thì thảm rồi.
Bởi vì quần áo cô ấy mặc trên người hiện giờ là Lục Hướng Noãn cho mượn, mà hai bộ quần áo ướt đẫm của cô ấy thì được đặt lên giường đất, tìm một vị trí nhỏ hong khô, nhưng vẫn chưa khô.
Cuối cùng thật sự không có biện pháp, cô ấy đánh chủ ý với mấy cái chăn rách thành động to của mình, quấn quanh người xem như che đi vị trí trọng điểm, không đến mức lộ sạch.
Cùng lắm thì tối hôm nay cô ấy không ra khỏi cửa, đợi ngày mai có lẽ hai bộ quần áo của cô ấy cũng hong khô ở trên giường đất, Vương Hiểu Linh lạc quan nghĩ.
Mà khi ánh mắt của Lục Hướng Noãn liếc nhìn Vương Hiểu Linh, chỉ nhìn mấy lần thì rời mắt, chuyên tâm làm việc.
Cũng may không phải người ngu ngốc.
Vương Ngọc Hương nấu cơm xong, nói là cơm, thực ra là một cái bánh bột ngô to cỡ nắm tay, ngoài ra không còn gì khác.
Bởi vì hiện giờ đều bận rộn với đống lương thực trên giường đất, người nào còn có tâm trạng ăn cơm.
Sau đó Vương Ngọc Hương gọi mấy tiếng ăn cơm với bên phòng thanh niên trí thức nam, mình thì cẩn thận che chở bánh bột ngô trong lòng, dầm mưa chạy như bay về phòng.
Cũng may bánh bột khô không ướt, Vương Ngọc Hương chia bánh bột ngô trong lòng cho đám Lục Hướng Noãn, mình thì nhanh chóng ăn từng miếng.
Sợ ăn chậm, chậm trễ mọi việc.
Lục Hướng Noãn nhận lấy thong thả ung dung nhai nó, thuận tiện còn rót cốc nước ấm uống.
Chẳng qua bình nước ấm này dường như không thể giữ ấm, Lục Hướng Noãn uống vừa miệng, không nóng miệng.
Bình nước ấm này là lúc trước người đàn ông trung niên hói đầu đáng khinh đưa tới làm sính lễ cưới cô, chẳng qua đáng tiếc tính toán của bọn họ đã đánh sai.
Lục Hướng Noãn uống cốc nước kia xong thì nâng mắt nhìn mấy người ăn ngấu nghiến bánh bột ngô, giống y như đời trước không ăn cơm.
Sợ lát nữa bọn họ ăn quá nhanh lại bị sặc chết, khu thanh niên trí thức lại ầm ĩ ra mạng người, ảnh hưởng cô nghỉ ngơi, cho nên không nhanh không chậm mở miệng nói:
“Trong bình có nước, ai muốn uống thì tự mình rót, tôi không có cốc nước dư thừa.”
Lục Hướng Noãn nói xong, thì vùi đầu tiếp tục chiến đấu với bánh bột ngô kia.
Hiện giờ bên ngoài có mưa to, cô không có cách nào đi ra ngoài ăn mảnh một mình.
Trong lòng cô vô cùng đau khổ, cô muốn ăn lẩu nướng BBQ trà sữa lẩu cay bún ốc.
Vương Ngọc Hương và Đàm Phượng Kiều nghe Lục Hướng Noãn nói, đều ngẩng đầu nhìn cô với vẻ không dám tin.
Chỉ có Vương Ngọc Hương như từng gặp trường hợp lớn hơn, trên mặt trấn định giống định hải thần châm, cô ấy biết Lục Hướng Noãn là điển hình của mặt lạnh tim nóng.
Nếu để Lục Hướng Noãn nghe thấy được, chắc chắn sẽ cười ha ha với cô ấy.
Vương Ngọc Hương không chắc chắn lắm cẩn thận mở miệng hỏi: “Thanh niên trí thức Lục, chúng tôi có thể uống sao?”
Trong phòng bọn họ chỉ có hai người bình nước ấm, nhưng mà Dương Thiên Chân đã rời đi, chỉ còn lại Lục Hướng Noãn.
Nhưng mà bình thường Lục Hướng Noãn cho bọn họ ấn tượng là lạnh lùng người sống chớ tới gần, ngoại trừ đối xử hơi tốt với Vương Hiểu Linh ra, thì rất lạnh lùng với những người khác.
Đột nhiên nghe cô nói như thế, không khiến bọn họ kinh ngạc vui mừng ư?
Còn nữa bọn họ ăn bánh bột ngô này, thực sự nghẹn muốn chết.
“Ừm.” Lục Hướng Noãn trả lời có lệ, hiện giờ cô mệt tới mức muốn tìm một chỗ để ngủ, cả người làm việc làm đến sắp tan thành từng mảnh.
“Lục Hướng Noãn đã nói có thể, đừng lề mề nữa, ai muốn uống thì uống, uống hết ngày mai chúng ta lại rót đầy bình cho cô ấy…” Vương Hiểu Linh nói, nhưng mà nói một lát thì không còn tự tin, bởi vì Lục Hướng Noãn nhìn về phía cô ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận